Tạ Ẩn Lâu tự nhiên biết Trọng Phi Dương đang đánh giá mình, có điều anh cũng không để tâm. Từ nhỏ đến lớn, loại ánh mắt đánh giá không mang theo ác ý này, anh sớm đã quen rồi.
Sở Linh Diễm đối với chuyện này không hề hay biết, từ trong túi móc ra những thứ đã bảo Trọng Phi Dương mang đến —— Một con búp bê vải có vẻ ngoài tùy ý, một cây kéo và một đoạn dây tơ hồng.
Lúc này, một chiếc xe mô tô phân khối lớn màu đỏ chói lọi “xoẹt” một tiếng dừng ngay bên cạnh mọi người. Trên xe, một thanh niên đẹp trai mặc đồ đua xe màu đen, đội mũ bảo hiểm màu đen, đẩy kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, rồi nhướng đôi mắt đào hoa đa tình về phía mấy người, nhân tiện lộ ra tám chiếc răng trắng.
“Sớm nha, sư thúc.” Dụ Tiêu nói.
Sở Linh Diễm tay cầm búp bê vải, ngẩng đầu nhìn anh bạn gây động tĩnh khá lớn này. Vừa nhìn qua không sao, nhưng mí mắt Sở Linh Diễm lại giật một cái. Vị này hẳn là người bạn trong giới Huyền Môn mà Tạ Ẩn Lâu đã nói đến. Chỉ là, người bạn này của anh ta trông thì có vẻ thiên phú rất cao, nhưng từ đầu đến cuối lại là một kẻ lông bông không ra gì, đối với việc tu luyện chưa bao giờ để tâm, hoàn toàn thuộc loại đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, quả thực uổng phí cả một thân thiên phú. Hơn nữa, anh bạn này lại là một kẻ cuồng nhiệt yêu thích xe mô tô. Xem tướng mạo thì đời này khả năng rất cao sẽ chết vì xe mô tô.
“Không còn sớm nữa đâu.” Tạ Ẩn Lâu liếc nhìn mặt trời lớn đang đứng bóng trên bầu trời, rồi nói với Sở Linh Diễm: “Cậu ta chính là người tôi vừa mới nói đó, tên là Dụ Tiêu, cậu cứ coi như cậu ta không tồn tại là được rồi.”
Sở Linh Diễm gật gật đầu, rồi chào hỏi Dụ Tiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play