Nhìn vẻ mặt của hai người này, Lâm Thượng thư trong lòng thực sự cạn lời hết sức.
Không cho các ngươi đi chính là giữa chúng ta có gian tình, vậy theo cách nói của ngươi chẳng phải là toàn bộ quan lại trong triều đều có gian tình với ta sao.
Bạch Hiểu: [Sau khi ta điều tra kỹ càng, cha ngươi và lão Vương gia không có gian tình gì, lão Vương gia rất yêu thương bạn đời của mình, cha ngươi và lão Vương gia là bạn vong niên, lúc lão Vương gia rời khỏi kinh thành cha ngươi cũng đã tài trợ, lão Vương gia đó đã mượn tiền của cha ngươi.]
Lâm Mặc càng nghe càng kính nể lão Vương gia này: [Ồ hô! Vương gia này cũng lợi hại quá nhỉ, không chỉ lừa tiền của hoàng thượng mà còn mượn tiền của cha ta, ở kinh thành có nhiều người bị ông ta mượn tiền không?]
Bạch Hiểu cũng rất khâm phục vị Vương gia này: [Nhiều chứ, sao lại không nhiều, tất cả những nhà có quan hệ họ hàng với hoàng gia ông ta đều mượn tiền, ngươi nghĩ xem tại sao ông ta mấy chục năm không về, tuy mỗi nhà ông ta mượn không nhiều, nhưng cộng lại cũng là một khoản lớn, cho nên ông ta đã "tiễn" những người ông ta nợ tiền đi hết, cha ngươi cũng may là còn trẻ đó.]
[Hơn nữa việc cha ngươi cho lão Vương gia mượn tiền vẫn còn giấu mẹ ngươi, đến giờ mẹ ngươi vẫn chưa biết.]
Lâm Mặc: … Trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy! Quả thực quá lợi hại!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play