Lão Vương gia ngồi bên cạnh, mỉm cười lắng nghe một cách say sưa, trông ông ấy cứ như một người ngoài cuộc vậy.
Cảm giác như thể không phải ông ấy là người đã mượn tiền của hoàng thượng vậy, Lâm Thượng thư không khỏi cảm thán da mặt của lão Vương gia này thật không phải dạng vừa.
Nếu là ông mà lừa hoàng thượng một khoản tiền lớn như vậy rồi bỏ trốn, thì đừng nói là quay về, ngay cả một chút tin tức cũng không dám hé răng.
Cũng may hoàng thượng nhân từ, vẫn còn chút coi trọng đối với vị hoàng thúc này, nếu không một lệnh truy nã, một lệnh bắt giữ ban ra, thì lão Vương gia này có thể tiêu dao bên ngoài lâu như vậy sao?
Ánh mắt Lâm Mặc nhìn lão Vương gia ngày càng kính nể, quả nhiên người mặt dày thì vô địch, lão Vương gia đúng là một tấm gương trong giới người mặt dày!
Nhưng Lâm Mặc vẫn còn một điểm rất tò mò: “Vương gia, lúc đầu ngài đã mượn bao nhiêu tiền vậy?” Vì sao mà ngài mấy chục năm không dám quay về, rốt cuộc là ngài đã mượn bao nhiêu tiền?
Lão Vương gia cười ha ha, đắc ý nói: “Không nhiều không nhiều, tất cả cộng lại cũng chỉ vài trăm ngàn lượng thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT