Trong nội đường
Mạnh Tiêu hai mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Tào thị.
Tào dì lòng đầy nghi hoặc, không rõ chuyện gì đã xảy ra. Đêm qua, bà chỉ thấy nữ nhi khóc lóc trở về phòng, hỏi gì cũng không đáp, giọng khàn đặc, khuôn mặt tiều tụy, rồi bắt đầu thu dọn hành lý, nói phải trở về quê. Tào dì lập tức hiểu rằng nữ nhi đã chịu ủy khuất.
Khi còn ở đất Thục, Tào dì đã sớm nhận ra tâm ý của Mạnh Tiêu dành cho Lục lang. Nếu không, nàng ta hẳn đã chẳng kén cá chọn canh, xem thường mọi lang quân cầu thân. Khi vào kinh, mọi chuyện càng rõ ràng. Ánh mắt Mạnh Tiêu nhìn Lục lang luôn khác biệt, hiển nhiên là ái mộ sâu đậm, nhưng nàng giấu kín trong lòng.
Lần này, đích muội mời mẫu tử các nàng đến ở cùng, một phần vì lo lắng hai người cô đơn nơi kinh thành. Tào dì đồng ý chuyển đến, nếu nói không có tư tâm, đó là dối lòng. Tuy chưa nói rõ, bà vẫn thầm hy vọng đích muội có thể tác thành cho tình cảm của Mạnh Tiêu đối với Lục lang.
Tào thị buồn bực nắm tay Mạnh Tiêu, kéo vào lòng, nghiêng đầu hỏi: “Tiêu nương, là ở đây không quen, hay có hạ nhân nào khắt khe với ngươi?”
Vân Trăn cười lạnh một tiếng, cầm chén trà, cố ý thêm một thìa muối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT