“Đừng nói linh tinh.” Cố Khải siết chặt bàn tay lạnh toát của Thẩm Tông.
Bản thân anh còn đang run rẩy, nhưng vẫn cố gắng trấn an cô: “Chắc dạo này em nghỉ ngơi không đủ thôi, chết đi rồi sống lại cái gì chứ, em đừng nói bậy nữa.”
“Em cho anh xem thêm một thứ.”
Thấy Cố Khải rơi vào trạng thái bối rối, vẫn chưa chịu tin vào những gì mà mình tận mắt chứng kiến, Thẩm Tông chỉ biết thở dài một hơi thật sâu trong lòng.
Cô vừa động ý niệm, một tấm thẻ màu xám nhạt liền hiện ra trên tay cô.
Cô đưa thẻ cho Cố Khải: “Anh xem cái này đi.”
Cố Khải nhận lấy, thấy đó giống như một loại giấy tờ tùy thân, bên trên là ảnh của Thẩm Tông – chỉ có điều cô trong bức ảnh trông tiều tụy, gầy gò đến mức người chồng là anh còn phải nhìn kỹ mới nhận ra được.
Thẻ có đầy đủ thông tin cá nhân của Thẩm Tông: họ tên, ngày tháng năm sinh, số chứng minh thư… anh kiểm tra qua một lượt, tất cả đều chính xác.
Sau đó ánh mắt anh rơi xuống dòng chữ nhỏ cuối thẻ: Thời hạn hiệu lực: 06/05/2076 – 06/05/2096.
Anh giật mình ngẩng phắt đầu lên nhìn vợ, rồi lại nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, lòng đầy kinh hãi!
Hiện tại mới là tháng Sáu năm 2072, vậy mà tấm thẻ này… lại được cấp vào bốn năm sau!
Tim anh không ngừng đập loạn nhịp.
Cho dù không muốn tin đi nữa, Cố Khải cũng buộc phải thừa nhận — chuyện này thực sự quá đỗi hoang đường.
Lẽ nào lời mà vợ nói là thật? Cô ấy thật sự quay về từ tương lai?
“Đây là khẩu phần cứu trợ sáng mà nay em nhận được, còn nóng đấy, anh có muốn nếm thử không?”
Thẩm Tông đưa một chiếc bánh bột bắp màu đen sậm xen lẫn chút xanh xám, tỏa ra mùi chua hôi khó diễn tả tới trước mặt anh.
“Anh chưa thấy bao giờ phải không? Em nói cho anh biết, cái này được làm từ bột côn trùng, rau dại và cám trộn lại. Côn trùng bây giờ vẫn chưa xuất hiện, thế nên tất nhiên anh không thể biết đến nó được rppof.
Nhưng đừng xem thường, đây là khẩu phần cho cả một ngày của em đấy. Để lấy được cái bánh này, em đã phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng còn bị côn trùng cắn.”
Nói tới đây, Thẩm Tông khẽ cười khổ, giọng nói mang theo chút tự giễu.
“Biết trước kiểu gì cũng chết, vậy em còn lặn lội đến đó làm gì chứ? Ở yên trong nhà không phải tốt hơn sao? Dù có đói chết cũng còn dễ chịu hơn là bị côn trùng cắn!
Anh không biết đâu Cố Khải, răng của đám côn trùng đó có độc, người bị cắn xong cơ thể sẽ sưng tấy, da dẻ chuyển sang màu đen rồi nứt nẻ, xấu đến mức không thể tưởng tượng nổi. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Hơn nữa, đau lắm!”
Cô vừa nói, như lại nhớ tới những trải nghiệm kinh hoàng kia, theo bản năng ôm lấy hai cánh tay mình, toàn thân đều run rẩy.
Nước mắt Cố Khải cuối cùng cũng không thể kìm được mà tuôn trào.
Anh dùng sức ôm chặt lấy vợ, chỉ hận không thể ôm cô vào lòng mình mãi mãi.
Giờ thì anh tin rồi. Tin rằng cô đã trải qua những nỗi đau mà anh không thể nào tưởng tượng nổi. Anh mới chỉ nghe thôi mà đã thấy nhói lòng đến nghẹt thở rồi.
Anh cúi đầu hôn lên mái tóc, hôn lên má cô, thì thầm dỗ dành: “Đừng sợ. Có anh ở đây rồi, Tông Tông, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
“Nhưng chính là anh cũng không còn nữa! Mọi người đều không còn nữa! Mọi người đều đã chết hết rồi, chỉ còn lại một mình em. Em sợ lắm, em cũng muốn chết đi, em không muốn bị kẹt lại một mình ở nơi đó nữa…”
Nghe những lời ấy của chồng, Thẩm Tông vỡ òa, cuối cùng không thể kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở.
Cô cũng vòng tay ôm chặt lấy anh, dốc hết sức lực, hận không thể khóa chết bản thân mình vào anh, dù có sống hay là chết thì cũng mãi mãi không xa rời.
Thẩm Tông kể hết mọi chuyện xảy ra sau tận thế cho Cố Khải nghe.
Sau đó cô nói: “Sau khi ba mẹ mất không lâu, em phát hiện ra mình có không gian riêng. Thật ra lúc ấy không chỉ mình em mà rất nhiều người xung quanh cũng đã bắt đầu xuất hiện dị năng.
Chỉ là, người ta thì điều khiển được nước, thúc đẩy cây cối phát triển, còn em thì chẳng có gì nổi bật cả. Cái không gian này chỉ có khoảng hai chục mét vuông, chỉ dùng để chứa đồ, người không vào được. Nhưng trong thời tận thế, đến cả đồ ăn còn không có, lấy gì mà chứa ở bên trong chứ?”
Vừa nói, cô vừa đưa từng món đồ nội thất mà đã thu vào không gian trước đó trở lại rồi tiếc nuối nói: “Chứa được ngần ấy là đã đến cực hạn rồi, thêm nữa cũng không nổi.”
“Không sao. Nghe em nói thì cái tận thế này là do biến đổi khí hậu, xã hội vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ.
Vậy thì ta có thể bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ: tích trữ lương thực, chuẩn bị vật dụng. Chỉ cần đảm bảo an toàn, nếu không gian không đủ thì để trong nhà cũng không thành vấn đề.”
Sau khi vượt qua cú sốc ban đầu, Cố Khải cũng dần bình tĩnh lại.
Anh vừa nghĩ về những gì vợ mình nói, vừa cân nhắc bước tiếp theo nên làm gì.
Theo lời Thẩm Tông, tận thế sẽ đến đúng một tháng sau, vậy thì thời gian còn lại thực sự chẳng còn bao nhiêu.
“Không chỉ tích lương thực, mình còn phải chuẩn bị giống cây trồng. Về sau, nguyên nhân lớn nhất khiến người ta chết là đói. Không ai biết tận thế sẽ kéo dài bao lâu, em đã sống trong đó sáu năm rồi mà vẫn chưa thấy có chút ánh sáng nào. Cho nên chúng ta nhất định phải trồng lương thực, chỉ tích trữ không thôi thì không đủ.”
“Em nói đúng. Vụ trồng trọt này chắc phải nhờ ba mẹ giúp rồi, dạo gần đây ba chăm trồng rau nên cũng rành lắm, ông ấy biết nhiều hơn tụi mình. À Tông Tông, chuyện này, em có định nói trước với họ không?”
“Phải nói chứ. Không chỉ ba mẹ em, còn phải nói cả với ba anh. Nếu không giải thích rõ, ông ấy nhất định sẽ không chịu chuyển về sống chung với ba mẹ em đâu.
Căn hộ ông đang ở cũ quá, đợt đầu động đất là sập luôn rồi, về sau mãi cũng không dọn dẹp nổi, chắc chắn sẽ không thể ở nữa.”
Cố Khải gật đầu: “Anh sẽ thúc ông ký sớm, bên phía chủ đầu tư còn đang ước gì có người mở đường trước đấy. Ông ấy vừa đồng ý, chắc là sẽ lấy được tiền liền.”
“Ừ, không cần giữ lại căn hộ đấy, chỉ cần lấy được tiền là được. Tụi mình còn phải chi tiêu nhiều lắm.”
Khu nhà của ba chồng vốn đã bị kéo dài việc thương lượng bồi thường với bên bất động sản suốt mấy năm mà vẫn chưa thỏa thuận xong.
Đời trước đến tận khi tận thế xảy ra, nhiều cư dân cũ vẫn chưa kịp chuyển đi, sống chết chưa rõ, chỉ biết chắc nhà thì không còn nữa.
Nếu lần này ba chồng chịu ký đầu tiên, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích, nhưng với uy tín của ông, chắc chắn cũng sẽ có người làm theo.
Thẩm Tông không thể cứu được nhiều người, nhưng nếu có thể nhờ đó khiến một số người kịp thời chuyển đi thì cũng coi như làm được chuyện tốt.
Còn về phía chủ đầu tư —— dù sao mục đích của họ là đất chứ không phải nhà, nếu đã tính phá dỡ thì giữ lại căn hộ đó cũng chẳng để làm gì.
Nếu tương lai thực sự có ngày tận thế kết thúc, đất vẫn còn ở đó, chẳng ai lấy mất được.
Biết rằng thời gian không còn nhiều, hai người không dám lãng phí giây phút nào nữa, lập tức bắt tay chuẩn bị hành động.
“Tông Tông, có vẻ em đã có kế hoạch rồi. Nói anh nghe xem em định làm gì trước.”
“Vâng. Bởi vì lúc động đất xảy ra khi em đang ở Nam An nên tình hình bên đó như thế nào, em rất rõ. Còn Bắc Ninh mình thì khi mới bắt đầu như thế nào, em cũng chỉ nghe ba mẹ và hàng xóm kể lại, không nắm rõ lắm nên mình phải chuẩn bị theo nhiều hướng.” ( app TYT - tytnovel )
Nói tới đây, Thẩm Tông lại nhớ về những trải nghiệm trong những ngày đầu tận thế.
Dù đã rất lâu, cô vẫn không nhịn được mà run lên, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Cố Khải lập tức siết chặt tay vợ, lúc này mới phát hiện giữa cái nắng hầm hập thế này, tay cô lại lạnh như băng.
Thẩm Tông dừng lại một chút rồi gắng gượng nở nụ cười với anh, trong mắt mang theo ánh sáng kiên định.
Rồi cô tiếp tục nói: “Em nghe mẹ kể, Bắc Ninh mình lúc đầu chịu ảnh hưởng từ dư chấn ven biển, mưa to liên tục nhiều ngày, nhiều nơi bị ngập.
Nhà nhiên viên công vụ của em vốn là khu nhà cũ, vị trí lại thấp, nền móng bị ngấm nước nên mềm nhũn hết.
Ngập nước xong thì tới động đất, là một trong những khu bị sập sớm nhất. Nên không thể giữ lại căn nhà đó được.
Ngày mai em sẽ qua gặp mẹ để lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu rồi mình đem nó đi cầm.”
“Cầm?” Cố Khải có chút khó hiểu.
“Cầm đồ lấy tiền.”
Thẩm Tông giải thích: “Cầm đồ trực tiếp, như vậy mới có thể lấy tiền ngay, không phải qua mấy cái thủ tục lằng nhằng. Điều quan trọng nhất bây giờ là có tiền mặt, có tiền rồi mình mới làm được nhiều việc hơn.”
“Còn về căn nhà này.” Cô ngẩng đầu nhìn lên.
“Đây là nhà mới, anh còn nhớ quảng cáo của chủ đầu tư hồi đó nói rằng căn nhà này chịu được động đất trên cấp 7 không? Sau này đã chứng minh rằng lời nói ấy đúng là không phải nói suông.
Có lẽ cũng vì không nằm trên vành đai động đất nên theo như em nhớ, đến tận cuối cùng, xung quanh chẳng còn nhà nào, chỉ còn lại sáu tòa nhà gần chỗ mình là vẫn đứng vững nên em muốn giữ lại căn nhà này.”
“Nhưng mà.” Giọng nói của cô rõ ràng mang theo sự do dự,
“Trước khi tận thế xảy ra, anh đã bán căn nhà này rồi. Dù em biết sáu tòa nhà này không sập, nhưng cụ thể thế nào thì em cũng chưa quay lại xem xem như thế nào nên cũng không rõ tình trạng căn nhà mình sau động đất ra sao.
Dù sao thì nhà mình cũng ở tầng trên cùng, nếu không chuẩn bị sẵn các biện pháp phòng hộ thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng hơn các tầng khác.
Nên em nghĩ mình cứ sửa sang lại trước, nhưng tạm thời đừng ở đây để đề phòng bất trắc.
Mình đưa ba chuyển về sống ở căn nhà dưới quê của ba mẹ em đi.
Nhà đó rộng, lại có sân, tranh thủ sửa sang sớm, xây thêm phòng ở sân, sau này có thể trồng rau trong đó.
Hơn nữa, chỗ đó cũng không nằm trên vành đai động đất.
Hồi đó, phần lớn nhà cửa ở Bắc Ninh đều sập, nhưng ở làng thì chỉ có mấy căn nhà cũ là sập thôi, mấy năm gần đây xây nhà mới nhiều, phần lớn chỉ bị nứt hoặc sập một phần, vẫn có thể ở tạm được.
Quan trọng nhất là nghe nói trong làng không có ai bị nhà đè chết vì động đất cả nên ở đấy cũng tương đối an toàn hơn.
Nhưng căn nhà đó cùng lắm cũng chỉ ở được vài năm, trước khi nạn côn trùng xảy ra, mình vẫn phải chuyển về đây.
Đất trống ở chỗ đó nhiều quá, mà ruộng vườn trước kia đều đã bị bỏ hoang, cỏ dại mọc đầy.
Đến lúc nạn côn trùng xảy ra, nơi đó trở thành thiên đường của chúng.
Anh không biết đâu Cố Khải, lúc đám côn trùng bay lên, chúng che phủ cả bầu trời! Cũng không còn thấy mặt trời ở đâu nữa…”
Thẩm Tông còn nói rất nhiều, Cố Khải lặng lẽ lắng nghe, không hề ngắt lời cô.
Chỉ là bàn tay đang nắm lấy tay cô của anh càng ngày càng chặt, đôi mắt đỏ hoe vì xót xa.
Cuối cùng anh không thể ngồi yên được nữa, siết chặt tay Thẩm Tông một cái rồi đứng dậy.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thấy có bạn hỏi tại sao nhà cao tầng lại không sao khi xảy ra động đất, xin giải thích một chút:
Trước khi viết, tôi đã tra cứu một số tài liệu và biết rằng hiện nay các tòa nhà cao tầng mới xây đều có yêu cầu về khả năng chống động đất, tức là tầng càng cao thì yêu cầu càng cao.
Vì vậy, khi đối mặt với động đất mạnh, ngược lại những tòa nhà thấp tầng, đặc biệt là nhà cầu thang kiểu cũ mới thực sự nguy hiểm hơn.
Nếu mọi người quan tâm, có thể tự tìm hiểu thêm.