Cố Khải lấy giấy bút từ trong túi mình ra, trải lên bàn trà, vừa nghe Thẩm Tông nói vừa ghi chép lại vài điều.
Chờ cô nói xong, anh đẩy tờ giấy đã viết kín chữ tới trước mặt cô: “Tạm thời anh nghĩ được chừng này, em xem thử có cần bổ sung gì không?”
Thẩm Tông cầm lấy, nhìn thấy trên đó viết:
Chống động đất → Toàn bộ nhà thay kính cường lực hai lớp siêu bền + dán phim chống nổ cho cửa kính bên trong; mái nhà và sân thượng lắp thêm khung chống rung; toàn bộ tường bên trong dán màng chống chấn động;
Phát điện → Tấm năng lượng mặt trời + máy phát điện chạy dầu diesel (xăng? tua-bin gió cỡ nhỏ?);
Lọc nước → Máy lọc nước + lõi lọc đi kèm + vật liệu lọc nước đóng gói nhỏ + thiết bị trữ nước;
Phòng vệ → Cửa chống trộm (loại kép) + cửa kéo cường lực ở đầu cầu thang + lưới sắt chống trộm cho toàn bộ cửa sổ + xây thêm phòng kho (kiêm nhà kính) trên mái nhà + hàng rào sắt;
Cách nhiệt giữ ấm → Tấm ốp tường ngoài cách nhiệt tích hợp + chống thấm trong và ngoài nhà + thiết bị đuổi chim và côn trùng;
Dùng điện → Thiết bị lưu trữ điện + sạc dự phòng (loại thường và loại dung lượng lớn);
Máy bơm nước, nông cụ loại nhỏ, thuốc phòng dịch…
Cô không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Cố Khải đã nghĩ ra được nhiều đến thế, thậm chí có rất nhiều thứ mà cô còn chưa từng nghe qua, như là màng dán chống chấn động, hay tấm cách nhiệt tích hợp chẳng hạn.
Nhìn tờ giấy đó, trái tim luôn trong trạng thái thấp thỏm bất an của Thẩm Tông rốt cuộc cũng dịu xuống đôi chút.
Cô chỉ vào dấu hỏi ở dòng đầu tiên, nói: “Đừng tính đến xăng dầu nữa, về sau nó thuộc dạng vật tư quân dụng, dân thường rất khó mà lấy được.
Dù mình có tích trữ sẵn, đến lúc đó cũng không tiện đem ra dùng. Còn khí thiên nhiên, đến lúc em chết vẫn chưa bao giờ được nối lại.
Ngược lại có vài thứ cần bổ sung, ví dụ như thiết bị sưởi ấm.
Lúc em chết thì thời tiết đã bắt đầu thay đổi, càng ngày càng lạnh. “Dự là chẳng bao lâu nữa, đại hàn sẽ ập tới.”
Cố Khải nghe Thẩm Tông cứ mở miệng là nhắc đến chữ “chết”, lông mày liền chau chặt lại, nhíu thành một cục.
Anh mím môi, rồi thêm hai chữ “giữ ấm” lên tờ giấy.
Chờ anh viết xong, Thẩm Tông tiếp lời: “Chuyện sửa sang nhà cửa anh hiểu hơn em, anh với Gia Thụ cứ thương lượng mà làm, em sẽ lo đến mấy chuyện khác như đồ dùng sinh hoạt linh tinh. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
À đúng rồi, bên phía Gia Thụ anh cũng tìm cách nhắc một tiếng cho cậu ấy đi, tuổi tác của cô nhỏ đã cao rồi, cần chuẩn bị gì thì cứ bảo cậu ấy lo trước luôn.”
Kiếp trước sau khi Thẩm Tông trở về thì không gặp lại Cố Gia Thụ nữa, cũng không biết cuối cùng nhà họ sống thế nào.
Kiếp này nếu có cơ hội giúp thì vẫn nên giúp, dù sao thì cũng là anh em, mà tình cảm giữa họ trước nay vẫn khá tốt.
“Mấy cái đó thì chưa vội, quan trọng nhất là lúc nào thì nói chuyện này với ba mẹ? Đã sửa thì sửa cả hai nơi, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian.”
Thẩm Tông suy nghĩ một lát: “Tối nay đi luôn đi, đừng để sang mai nữa. Trước khi đi thì vòng qua nhà ba, kéo ông ấy cùng tới nhà em.”
Cố Khải ngẩng đầu nhìn cô, biểu tình một lời khó nói hết.
“Sao vậy?”
“Em có chắc là sẽ kéo được ba theo tới nhà em không?”
Ba của Cố Khải – ông Cố Chính Sơ, và ba của Thẩm Tông – ông Thẩm Kiến Nghĩa là bạn già nhiều năm, thế cho nên anh và Thẩm Tông cũng biết nhau từ nhỏ, có thể xem là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt.
Trước đây khi mẹ Cố Khải mắc ung thư giai đoạn cuối nằm viện, ba mẹ Thẩm đã chạy đôn chạy đáo lo lắng cho họ mấy ngày liền.
Chưa kể khi đó sức khỏe mẹ Cố đã rất yếu rồi, vì muốn bà có thêm dinh dưỡng, ăn uống dễ hơn, ba mẹ Thẩm ngày nào cũng nấu ba bữa rồi đưa thẳng vào bệnh viện.
Lúc ấy đúng vào thời điểm nóng nực nhất trong năm, cả đời Cố Chính Sơ mải mê nghiên cứu y học, chẳng bao giờ nấu ăn. Hai vợ chồng trẻ ngoài đi làm còn phải thay phiên nhau trực viện.
Vì vậy ba mẹ Thẩm lặng lẽ nấu cơm cho bốn người mỗi ngày, đúng giờ đúng giấc mang tới tận giường bệnh.
Ai cản cũng không chịu.
Mẹ Cố Khải qua đời sau đó hai tháng, trong suốt hai tháng ấy, ba mẹ Thẩm chưa từng nghỉ một ngày, tổng cộng sáu mươi bữa cơm.
Nói là thông gia, thực ra thân còn hơn người nhà.
Đó cũng là lý do vì sao, dù trong lòng không muốn Thẩm Tông ra đi, nhưng chỉ cần cô quyết chí học tiếp thì cho dù Cố Khải có phải bán nhà, vét sạch tiền tiết kiệm thì cũng nhất định sẽ giúp cô.
Dẫu không thể làm vợ chồng nữa, tình cảm suốt bao năm qua đâu thể nói xóa là xóa được.
Chỉ là nửa năm nay, quan hệ giữa hai bên gia đình cũng trở nên hơi gượng gạo vì chuyện giữa hai người họ.
Khi họ càng ngày càng gay gắt, suýt nữa thì cũng thật sự ly hôn, bố mẹ hai bên cũng bắt đầu cố ý tránh mặt nhau.
Cố Khải thật sự không thể tưởng tượng nổi, ba anh sẽ chịu theo họ về nhà ông bà thông gia. ( app TYT - tytnovel )
Nhớ lại mấy chuyện này, bản thân Thẩm Tông cũng thấy ngại, nhưng cũng chẳng thể né tránh.
Cô chỉ đành cắn răng nói: “Để em lo, chuyện bên ba, em sẽ tự mình đi nói. Anh đừng làm gì hết.”
Nói xong liền đổi đề tài, nhìn sang Cố Khải: “Hai ngày tới anh đi làm thủ tục nghỉ việc đi. Em biết anh tiếc công việc này, nhưng nhà xuất bản chỗ anh làm chỉ còn trụ được chừng một tháng nữa, cái nhà cũ đó là cái dạng gì thì anh cũng rõ rồi đó.
Giữ thêm mấy ngày thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, thời gian của mình không còn nhiều đâu.”
Cố Khải im lặng một lúc rồi gật đầu: “Ừ.”
“Trước khi nghỉ nhớ trả lại ký túc xá. Nhà đó còn giữ ba mươi nghìn tiền cọc, nhớ lấy lại.”
“Ừ.”
Thương lượng xong, hai người cùng đến khu nhà công vụ mà trước kia Thẩm Tông từng ở.
Căn nhà này là do chỗ làm của Thẩm Kiến Nghĩa phân cho.
Sau khi hai vợ chồng già nghỉ hưu thì muốn về quê hưởng thụ cuộc sống điền viên, đúng lúc trong làng mở bán nhà tự xây, chất lượng tốt, giá lại rẻ nên họ mua một căn rồi chuyển về đấy sống.
Thế là căn nhà này để trống.
Trước đó khi Thẩm Tông và Cố Khải lục đục chuyện ly hôn, cô đã dọn ra đây ở.
Nói là về quê, thực ra khoảng cách cũng không xa thành phố lắm, ngôi làng ở rìa Bắc Ninh, lái xe chưa đến một tiếng là tới.
Căn nhà mà ba mẹ Thẩm mua là một căn nhà được gọi là biệt thự, nói trắng ra là nhà bốn tầng nửa Tây nửa ta.
May mà nhà xây rất chắc chắn, vật liệu lại dùng tốt, tầng cao, phòng rộng, trần cao thoáng đãng, thêm cái sân vườn lớn nên ở cũng rất dễ chịu.
Hai ông bà còn trồng rau trong sân, nuôi trúc, xây bồn hoa, ngày ngày làm vườn uống trà, sống vui vẻ tự tại.
Căn hộ trong thành phố đã sang tên cho Thẩm Tông năm ngoái, hai người lớn vốn chẳng định quay lại đấy nữa.
Hai vợ chồng cũng không nấn ná lại lâu.
Chỉ thu dọn một ít đồ quý của Thẩm Tông đưa vào không gian rồi lấy bộ nữ trang mà cha mẹ hai bên tặng lúc cưới ra, cả chiếc đồng hồ Thụy Sĩ do chị gái Thẩm Tông – Thẩm Khê tặng, chuẩn bị đem đi cầm hết.
Thẩm Tông chọn lựa một lúc, lấy sợi dây chuyền vàng nguyên chất nạm ruby ra, vuốt nhẹ một cái rồi đưa cho Cố Khải xem: “Cái này có nên giữ lại làm kỷ niệm không?”
Cố Khải im lặng một lát, rồi nói: “Bán đi. Nếu mẹ anh còn sống, chắc chắn bà cũng sẽ quyết định như vậy. Đồ quý phải dùng đúng lúc mới có ý nghĩa.”
Sợi dây chuyền này là quà mà mẹ Cố tặng Thẩm Tông làm quà ra mắt khi cưới.
Bà mất rồi, đây cũng coi như là di vật duy nhất mà Thẩm Tông còn giữ được từ bà.
Nghe Cố Khải nói vậy, Thẩm Tông không nói thêm gì nữa, cũng bỏ sợi dây chuyền vào túi.
Rời khỏi khu chung cư, họ đến một tiệm cầm đồ thuộc chuỗi cửa hàng lớn đã được tìm trước từ sớm.
Đám trang sức vàng cùng chiếc đồng hồ kia tổng cộng cầm được mười hai vạn, thậm chí còn chưa bằng một nửa giá trị thật của chúng.
Nhưng vì đang cần tiền gấp, hai người bọn họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Huống hồ, thêm một tháng nữa thôi, mấy món đồ đó cũng còn chẳng còn đáng giá được bao nhiêu.
Tính cả bốn vạn đã tiêu trước đó, giờ vốn khởi điểm của Thẩm Tông đã lên đến năm mươi sáu vạn.
Rời khỏi tiệm cầm đồ, hai người ghé qua chợ xe, chuẩn bị mua một chiếc ô tô điện cỡ nhỏ để dùng làm phương tiện di chuyển.
Đến năm thứ hai sau trận động đất, mọi người mới dần dần hồi phục khỏi cơn hoảng loạn và bắt đầu công cuộc tái thiết lại nhà cửa.
Dưới sự chỉ đạo của chính phủ, điều đầu tiên được khôi phục chính là giao thông.
Rất nhiều con đường đã lần lượt được sửa sang, thậm chí còn có vài tuyến đường bị hư hỏng không nghiêm trọng còn có thể cho xe chạy lại được.
Chỉ là về sau, vì địa hình địa mạo thay đổi do ảnh hưởng từ đại địa chấn, rất nhiều mỏ dầu, mỏ khoáng đều bị hủy hoại hoàn toàn, thậm chí không ít nơi còn bị nước biển nhấn chìm.
Tổn thất khó mà tưởng tượng nổi.
Xăng dầu trở thành nguồn tài nguyên vô cùng khan hiếm, dân thường căn bản không mua nổi.
Vì thế sau đó, phương tiện di chuyển chủ yếu của người dân đều là xe đạp, xe ba bánh – loại phương tiện di chuyển mà dùng sức người để vận hành.
Mãi đến khi thành phố có thể cung cấp điện ổn định theo khung giờ, mọi người mới dần chuyển sang dùng xe điện.
Cho nên Thẩm Tông và Cố Khải bàn với nhau, dứt khoát đem bán chiếc xe hơi còn mới tám phần mà họ đang có đi luôn, đổi lấy một chiếc xe điện để dùng tạm.
Dù lúc đầu không dùng được thì cũng có thể cất đi phòng trường hợp khẩn cấp.
Dù sao thì không gian của cô cũng đủ để chứa cả một chiếc xe, cho dù về sau không để vừa ở cái nhà dưới quê nữa thì cô vẫn có thể âm thầm chuyển nó lên căn hộ áp mái kiểu thông tầng kia.
Vì thời gian gấp gáp, mục tiêu lại rõ ràng nên hai người chọn xe rất nhanh, chỉ hỏi han sơ qua rồi quyết định lấy luôn một chiếc xe điện màu trắng, giá mười sáu vạn.
Chiếc xe này có ngoại hình khá khiêm tốn, nhưng gầm cao, khả năng chống rung tốt, có thể chạy cả đường núi – thuộc dạng xe tiết kiệm mà bền.
Hai người gần như vừa nhìn thấy đã cùng lúc nhìn trúng nó.
Nhân viên bán hàng không ngờ chỉ trong vòng nửa tiếng đã bán được một chiếc xe, mà khách hàng lại còn thanh toán đủ một lần, vui đến đến mức phát điên luôn rồi.
Cậu ấy lập tức gọi điện cho chủ cửa hàng, đồng ý miễn phí lắp đặt tấm năng lượng mặt trời trên nóc xe, chỉ cần họ trả tiền vật liệu là được.
Thế là hai người để lại xe tại đó, quyết định sang khu chợ đầu mối bên cạnh dạo một vòng rồi lát nữa quay lại.