Căn hộ ở khu Phúc Lâm là nhà tân hôn mà bố mẹ Cố Khải mua cho họ, là một căn hộ thông tầng nằm trên tầng cao nhất – tầng mười chín.

Hồi mới cưới, hai vợ chồng từng sống ở đây một khoảng thời gian.

Nhưng vì nơi này cách công ty quảng cáo mà Thẩm Tông làm việc quá xa, chỉ riêng quãng đường đi một chiều đã mất hơn một tiếng nên sau đó Cố Khải dứt khoát xin một căn hộ độc thân tại nhà xuất bản cổ thư nơi anh làm việc rồi hai người bọn họ dọn qua đó.

Rồi cứ thế sống suốt ba năm, hầu như không quay lại khu Phúc Lâm này nữa.

Căn nhà này có diện tích sử dụng là 160 mét vuông, tầng một ngoài bếp và nhà vệ sinh còn có hai phòng ngủ và một phòng khách cực kỳ rộng rãi.

Phía nam phòng khách là ban công lớn hoàn toàn bằng kính, đón ánh sáng tràn ngập khiến cả căn phòng lúc nào cũng rực rỡ.

Tầng hai cũng có hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang.

Ngoài ra còn có hai ban công lớn hướng bắc và nam.

Nghe Cố Khải kể, lúc trước bố mẹ chọn mua căn này chính là vì hai chiếc ban công ấy, họ cảm thấy sẽ rất tuyệt nếu có thể biến chúng thành một khu vườn nhỏ.

Ban công hướng bắc rộng chừng chín mét vuông, hình vuông, hai mặt dựa tường, hai mặt còn lại được rào bằng lan can thép không gỉ.

Ban công hướng nam còn lớn hơn, rộng gần mười lăm mét vuông.

Khi thi công, khu vực sát cửa đã được lắp một tấm mái che nắng, phần còn lại để lộ thiên hoàn toàn.

Do mua từ sớm, đúng vào thời điểm chính phủ đang khuyến khích trồng cây xanh trên sân thượng nên tại khu vực sát tường ban công còn được lắp thêm cầu thang bằng thép không gỉ dẫn thẳng lên mái nhà.

Để tạo điều kiện cho việc trồng cây trên sân thượng, chủ đầu tư còn làm chống thấm hai lớp, đồng thời quy hoạch sẵn cả khu vực trồng bồn hoa.

Một căn nhà tốt như vậy, kiếp trước sau khi hai người bọn họ ly hôn, Cố Khải vẫn đem bán.

Căn nhà này ít nhất trị giá hơn năm trăm vạn, nhưng vì gấp gáp nên anh chỉ bán được ba trăm bảy mươi vạn.

Thậm chí vừa cầm tiền xong thì trận động đất ập tới, anh còn chưa kịp giao tiền cho Thẩm Tông.

Lúc đó Thẩm Tông vẫn chưa ra nước ngoài. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Cách khai giảng vẫn còn xa, sau khi ly hôn với Cố Khải, cô đi đến thành phố Nam An – nơi đặt trụ sở trường đại học của cô – để tham dự lễ kỷ niệm trường, tiện thể thư giãn một chút.

Kết quả lại gặp phải đại thảm họa ngàn năm có một.

Trận động đất đầu tiên xảy ra ở các thành phố ven biển, và Nam An vừa khéo nằm ngay trong khu vực đó.

Động đất và sóng thần sau đó gần như chỉ trong chớp mắt đã nhấn chìm cả cái thành phố hoa viên ấy...

May mắn là khi đó Thẩm Tông cùng một vài người bạn học cũ đã đi tới một viện dưỡng lão trên sườn núi cách Nam An hơn một trăm cây số để thăm giáo sư đang điều trị tại đó, nhờ vậy mà tránh được kiếp nạn kia.

Nhưng gia đình cô thì lại không hề hay biết.

Khi ấy tín hiệu liên lạc bị cắt hoàn toàn, chỉ biết rằng Nam An xảy ra động đất và sóng thần, cả thành phố đều biến mất, ba mẹ Thẩm Tông như phát điên lên.

Mà lúc đó, Bắc Ninh cũng bắt đầu đổ mưa lớn do ảnh hưởng của dư chấn, cả thành phố đều rơi vào cảnh hỗn loạn.

Chính trong trận mưa ấy, khi Cố Khải gọi điện hỏi thăm tình hình thì mới biết tin Thẩm Tông mất tích.

Không nói một lời, anh lập tức đưa người cha đang sống một mình đến gửi ở nhà bố mẹ vợ cũ, sau đó tự lái xe thẳng về hướng Nam An để tìm cô.

Lúc đó, Bắc Ninh vẫn chỉ chịu ảnh hưởng nhẹ, một vài tuyến đường vẫn có thể đi được.

Không ngờ vừa đi được nửa đường thì lại gặp phải đợt động đất mới, cả người và xe của Cố Khải đều bị vùi lấp dưới đống đất đá sạt lở...

Còn Thẩm Tông thì bị mắc kẹt tại viện dưỡng lão ở vùng ngoại ô Nam An sau thảm họa đột ngột ấy.

Và lần mắc kẹt đó kéo dài suốt gần hai năm.

Đây là một đại thảm họa mang tính toàn cầu.

Khi thiên tai liên tục giáng xuống, mọi hệ thống giao thông, liên lạc giữa các quốc gia, giữa các thành phố đều hoàn toàn sụp đổ.

Thậm chí có nơi, cả một quốc gia hay một thành phố đều bị xóa sổ hoàn toàn.

Nam An – nơi Thẩm Tông mắc kẹt – cách Bắc Ninh nơi cô sinh sống hơn hai ngàn cây số. Ngày thường chỉ mất vài giờ để bay.

Nhưng trong tận thế, đó là một cái khoảng cách không thể vượt qua.

Để quay về nhà, Thẩm Tông đã phải vượt qua muôn vàn gian khổ.

Mãi đến khi cô trở về, mọi thứ đã không còn như xưa nữa.

Cố Khải đã chết.

Cha chồng và ba mẹ cô, ba người già sống nương tựa nhau trong căn nhà ở quê mẹ.

Vì mất con lúc tuổi già, lại phải trải qua tận thế, người cha chồng từng khỏe mạnh, giọng nói vang như chuông đồng, cuối cùng chỉ còn da bọc xương, gầy như que củi khô.

Không lâu sau khi Thẩm Tông trở về, ông cũng trút hơi thở cuối cùng vì kiệt sức.

Cô cùng ba mẹ nương tựa nhau sống thêm hai năm nữa, rồi nạn côn trùng tràn đến.

Dịch bệnh, đói kém, bệnh tật lần lượt cướp đi hai đấng sinh thành.

Thẩm Tông cũng không trụ được lâu, trong một lần ra ngoài nhận lương thực cứu trợ thì cô bị côn trùng tấn công, mất mạng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tông đưa tay sờ lên lan can ban công, ánh mắt ánh lên nỗi bi thương khôn cùng.

Cố Khải đứng cạnh, lặng lẽ nhìn vợ.

Chỉ hơn hai tháng không gặp, anh cảm thấy Thẩm Tông như biến thành một người khác, khác đến mức khiến anh cảm thấy... xa xôi không thể với tới.

Anh muốn hỏi cô, khoảng thời gian vừa qua khi anh không ở bên cạnh, có phải cô đã gặp chuyện gì không?

Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra nên mở lời thế nào thì chuông cửa dưới lầu đã vang lên, hai người cùng nhau xuống tầng.

Thẩm Tông mở cửa, chào hỏi Cố Gia Thụ đang đứng ngoài cửa, rồi nghiêng người mời anh vào nhà.

Nhìn thấy chị dâu lâu ngày không gặp, Cố Gia Thụ rõ ràng đã sững lại một chút.

Cậu theo phản xạ nhìn về phía người anh họ đi sau mình, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Thấy vậy, Thẩm Tông chủ động mở lời: “Gia Thụ, hôm nay là chị bảo anh em gọi điện cho em đó. Ngoài chuyện muốn báo rằng không bán căn nhà này nữa, chị còn có chuyện muốn nhờ em giúp một tay, không biết có tiện không?”

“Chuyện gì vậy ạ? Chị dâu à, chị còn khách sáo với em làm gì nữa? Có việc gì thì chị cứ nói thẳng là được.”

Mồm thì nói vậy nhưng rõ ràng Cố Gia Thụ bắt đầu căng thẳng, anh ấy cứ đứng yên ngoài cửa, không dám bước vào bên trong nửa bước.

Không căng thẳng là không thể nào!

Chuyện ly hôn giữa chị dâu và anh họ đã kéo dài suốt nửa năm trời rồi.

Đừng nói là anh ấy, đến cả mẹ anh ấy – người bình thường chẳng mấy khi ra khỏi cửa cũng biết đến chuyện rồi.

Hơn nữa, anh họ còn chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để bán nhà luôn rồi.

Vậy mà trong chớp mắt, chị dâu lại đứng cùng một chiến tuyến với anh họ, còn nhẹ nhàng nói chuyện với mình, rồi lại còn bảo muốn nhờ mình giúp một việc...

Cố Gia Thụ vừa trò chuyện với Thẩm Tông, vừa lén lút liếc nhìn Cố Khải phía sau, mong rằng anh họ sẽ ra hiệu gì đó cho mình ——

Hai người này, rốt cuộc lại đang chơi cái gì vậy?

“Em đừng nhìn anh trai em nữa, cũng không cần phải căng thẳng, chị tìm em cũng không phải việc gì to tát đâu.

Chị muốn chỉnh sửa lại căn nhà này một chút, định làm lại phần ban công cho kín, tiện thể muốn thay hết toàn bộ cửa sổ. Chị nhớ là em mới sửa nhà xong, chắc rành mấy chỗ bán vật liệu xây dựng lắm đúng không? Có biết thợ nào có tay nghề tốt không, giới thiệu giúp chị với?”

“Rành chứ!” Cố Khải đáp.

Tới nước này rồi, muốn giả vờ không hiểu cũng không được nữa.

Anh ấy gãi gãi mũi, đành gượng cười hỏi: “Chị dâu, em hỏi câu này, chị đừng giận nhé. Chị với anh em... không ly hôn nữa à?”

“Ly cái gì mà ly, em đừng nghe anh em nói bậy. Trước đây đúng là anh chị có chút mâu thuẫn, giờ thì đã làm hòa rồi. Bọn chị sửa nhà là để đón ba về sống chung, chẳng phải cái khu mà ông ấy đang ở sắp giải tỏa rồi sao? ( truyện trên app T•Y•T )

Gia Thụ, em giúp chị tìm một người thợ có tâm, giá cả không cần rẻ quá đâu, chị cần làm gấp! Nhưng nhất định chất lượng phải tốt. Nếu được thì kêu thợ qua đo đạc luôn đi, mai khởi công liền.”

“Gấp vậy luôn ạ?!” Cố Gia Thụ giật mình.

Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý.

Nghe đâu khu nhà của bác sắp bị giải tỏa, làm sớm thì chuyển sớm, khỏi phải ở lại đó lằng nhà lẳng nhằng.

Biết được hai vợ chồng anh họ không ly hôn nữa, còn muốn đón bác về sống chung, Cố Gia Thụ lập tức thấy vui vẻ hẳn lên.

Từ nhỏ anh ấy đã thân với nhà bác, tuy là anh em họ nhưng tình cảm chẳng khác gì anh em ruột.

Giờ nghe tin anh chị hòa thuận trở lại, còn muốn đón bác về ở cùng, lòng Cố Gia Thụ rộn ràng không nói thành lời.

Hiểu ra rồi, anh ấy lập tức vỗ ngực hứa chắc: “Chị dâu cứ yên tâm, chuyện này cứ để em lo. Em sẽ bỏ hết mọi việc, bây giờ đi chạy thị trường cho chị luôn.

Chị cần làm gì thì nhắn tin qua WeChat cho em, em gom một lượt làm cho hết. Chị cứ chờ tin của em là được!”

Tiễn Cố Gia Thụ xong, Thẩm Tông đóng cửa lại, xoay người liền bắt gặp ánh mắt đầy nghi hoặc của Cố Khải.

Cô hiểu, chồng mình có quá nhiều điều muốn hỏi, chỉ là đang chờ cô mở lời.

Mà bản thân cô, từ giây phút quay trở về này, vốn đã không định giấu anh bất cứ điều gì.

Thẩm Tông bước tới, nắm lấy tay Cố Khải, cùng anh quay về ghế sofa rồi ngồi xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cố Khải, để em biến cho anh xem một trò ảo thuật nhé.”

Nói xong, cô đặt tay lên chiếc bàn trà vẫn còn phủ cái khăn chống bụi.

Ngay sau đó, chiếc bàn ấy liền biến mất trước mắt hai người.

Cố Khải giật nảy mình!

Anh ngước lên nhìn vợ với vẻ không thể tin nổi.

Đưa tay sờ vào khoảng không trước mặt, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Nếu không phải anh vẫn đang ngồi trên sofa, anh thật sự sẽ nghĩ rằng mình bị ảo giác ——

Một món đồ nội thất lớn như thế, sao lại biến mất rồi?!

“Bàn trà đâu rồi?” Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã lộ rõ sự căng thẳng.

“Anh nhìn tiếp này.”

Thẩm Tông đứng dậy, đi một vòng quanh phòng.

Cô vừa đi qua đâu, thứ đồ tương ứng ở chỗ đó lại biến mất: bàn ăn, ghế, đồ điện nhỏ, kệ tivi...

Tất cả đều không còn thấy đâu nữa.

Khi bàn tay của cô chuẩn bị chạm vào chiếc ghế sofa mà cả hai đang ngồi, Cố Khải bỗng bật dậy, nắm chặt lấy tay cô, giọng nói cũng run lên: “Tông Tông, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em nói rõ ràng cho anh biết đi!”

Cố Khải là người có tính khí rất tốt, bình thường nói năng điềm đạm, không mấy khi lớn tiếng.

Nhưng lúc này anh đã không thể khống chế được bản thân, thậm chí còn siết tay cô thật chặt.

Rõ ràng là anh đã thực sự hoảng rồi.

Thẩm Tông để mặc anh giữ lấy tay mình, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi: “Cố Khải, nếu em nói với anh rằng em đã chết rồi, sau đó lại bất ngờ sống lại, anh có tin không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play