Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
Gã lang thang kia tóc tai bù xù, mặt mũi bẩn thỉu, quần áo rách rưới, trên người còn bốc lên mùi hôi nồng nặc khiến người ta khó chịu.
Tô Vãn Ninh nhíu mày, lộ rõ vẻ ghê tởm nhìn hắn một cái.
Sau đó cô ta nhìn tôi, trầm giọng chất vấn:
“Diệp Thần, anh có ý gì đây?”
“Anh ngoại tình với Thẩm Thanh Trúc chưa đủ, bây giờ lại dẫn cả một tên lang thang tới đây để khiến tôi buồn nôn, bôi nhọ thanh danh của tôi và Nhạc Nhạc?”
“Tôi, Tô Vãn Ninh, rốt cuộc đã làm gì có lỗi với anh, để anh tàn nhẫn đối xử với mẹ con tôi như thế này?”
Từng câu từng chữ của Tô Vãn Ninh đều thấm đẫm đau thương, mỗi lời nói ra đều là thất vọng tận cùng.
Gương mặt cô ta tràn ngập vẻ bi thương.
Các vị khách có mặt tại buổi tiệc và cả cư dân mạng đang theo dõi livestream cũng đồng loạt phẫn nộ chỉ trích tôi:
“Tôi cứ tưởng tên súc sinh này chỉ lạnh lùng vô tình, không ngờ hắn lại tồi tệ đến mức này!”
“Đúng đó, ngoại tình thì thôi đi, bây giờ còn dẫn một tên lang thang tới phá tiệc đầy tháng, vợ con của hắn dù sao cũng là người thân, sao có thể bôi nhọ họ đến mức này?!”
“Tội nghiệp hai mẹ con quá, lại gặp phải hạng người khốn nạn như thế!”
“Thật kinh tởm! Loại người này kết hôn chỉ làm khổ người khác mà thôi!”
Mẹ tôi tức giận đến mức chỉ thẳng vào mặt tôi, mắng chửi:
“Diệp Thần, con bị mê hoặc bởi hồ ly tinh thì thôi, nhưng hôm nay là ngày vui đầy tháng của Nhạc Nhạc, sao con lại dẫn tiểu tam và một tên lang thang tới phá rối?”
“Từ lúc Nhạc Nhạc sinh ra, bố mẹ đã đích thân làm xét nghiệm quan hệ cha con, báo cáo giám định bọn ta cũng đã đưa cho con xem rồi.”
“Thằng bé rõ ràng là con ruột của con, là huyết mạch của nhà họ Diệp chúng ta, sao con lại nhẫn tâm bôi nhọ nó như vậy?”
“Chẳng lẽ con không muốn nhìn thấy vợ con mình sống tốt hay sao?”
Mẹ tôi giận đến mức như muốn khóc, ánh mắt nhìn tôi như nhìn thấy kẻ đại nghịch bất đạo.
Giữa những tiếng mắng nhiếc khắp nơi, Thẩm Thanh Trúc bất ngờ rút ra một tờ giấy xét nghiệm quan hệ cha con, bước đến trước mặt mẹ tôi:
“Bản báo cáo quan hệ cha con trước kia mọi người thấy, thực ra là do tôi làm giả.”
“Còn tờ này mới là thật.”
Nghe vậy, mẹ tôi hơi nhíu mày, nhận lấy tờ giấy rồi chăm chú xem.
Mấy chữ đỏ chót “xác nhận không có quan hệ huyết thống” đập vào mắt, khiến mẹ tôi toàn thân cứng đờ, hai mắt trừng to:
“Chuyện này… sao có thể như vậy?”
Vì quá sốc, chân mẹ tôi mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Thấy vậy, các streamer đang livestream vội vàng chạy đến đỡ bà dậy, đồng thời quay sát vào tờ báo cáo giám định kia.
Khi nội dung của bản giám định được công khai, cư dân mạng lập tức phát điên, spam toàn dấu hỏi.
Khách khứa tại hiện trường cũng không khỏi xôn xao bàn tán:
“Sao lại thế này, rốt cuộc đứa trẻ có phải là con của Diệp Thần không?”
“Đúng rồi, trước đó báo cáo quan hệ cha con chẳng phải xác nhận có quan hệ huyết thống rồi sao?”
“Chẳng lẽ tên lang thang kia mới là bố ruột đứa bé?”
“Làm sao có thể? Dù có ngoại tình thì cũng không đến mức đi tìm một tên lang thang chứ!”
Trong tiếng xì xào bàn tán, bố tôi giật lấy bản báo cáo giám định, xem thật kỹ, sau đó tức giận gầm lên:
“Mày nói cái này là thật, thì nó là thật chắc?!”
“Trong mắt tao, đây mới là bản giả mạo đấy!”
“Tao nói cho mày biết, đừng có ở đây ly gián tình cảm giữa nhà họ Diệp và Vãn Ninh. Cả đời này, nhà họ Diệp chỉ chấp nhận Vãn Ninh là con dâu!”
“Còn mày – con tiểu tam không biết xấu hổ kia – dù có giở trò gì, cũng đừng hòng bước vào cửa nhà họ Diệp!”
Dứt lời, bố tôi xé tan bản báo cáo trong tay, vung lên giữa không trung.
Một câu nói của ông lập tức xoa dịu những nghi ngờ trong lòng mọi người.
Hai bản báo cáo quan hệ cha con – một thật, một giả.
Nhưng một bên là chính thất dịu dàng, lương thiện, đầy oan ức.
Bên kia là tiểu tam bị mọi người chửi rủa, khinh thường.
Dĩ nhiên, mọi người càng tin vào phẩm chất đạo đức của người vợ danh chính ngôn thuận hơn.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Thanh Trúc càng thêm gay gắt.
Những lời lẽ xúc phạm cô trên mạng cũng trở nên cay nghiệt hơn.
Lúc này, Tô Vãn Ninh tủi thân rơi lệ nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Diệp Thần, có phải anh bị Thẩm Thanh Trúc lừa nên mới đối xử với mẹ con em như vậy không?”
“Lẽ nào bao năm tình cảm giữa chúng ta, lại không bằng vài lời của cô ta sao?”
“Chúng ta yêu nhau bao lâu nay, em chưa từng làm điều gì có lỗi với anh.”
“Vậy mà anh lại đi cùng người phụ nữ khác, đối xử với mẹ con em như thế này?”
Nhìn dáng vẻ đau khổ tột cùng của Tô Vãn Ninh, tôi khẽ cười, thẳng thắn đáp:
“Cô chưa từng làm điều gì có lỗi với tôi?”
“Hử.”
“Cô cũng dám nói ra câu đó?”
Chương 10
Thái độ khinh thường cùng những lời nói mỉa mai của tôi khiến Tô Vãn Ninh hơi sững lại.
Lông mày cô ta khẽ cụp xuống, đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi.
Một lúc sau, cô ta mới kiên định nói:
“Diệp Thần, cả đời này, em chỉ yêu một mình anh.”
“Cũng chỉ từng có anh là người đàn ông duy nhất của em.”
“Dù anh có tin hay không, đây đều là lời thật lòng của em.”
“Nếu anh thật sự thay lòng đổi dạ, có thể nói thẳng với em, hoàn toàn không cần bôi nhọ em, xuyên tạc thân phận của Nhạc Nhạc.”
“Đứa bé là vô tội, anh làm vậy với nó, thật không công bằng.”
Tô Vãn Ninh nghiêm trang chính nghĩa, gương mặt đầy vẻ chân thành.
Nhìn cô ta đến giờ vẫn còn mạnh miệng như vậy, tôi bật cười.
“Trong lòng cô rõ ràng hiểu, đứa bé đó, chỉ là kết quả của một đêm vui vẻ mà thôi.”
“Đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ của tôi khiến gương mặt Tô Vãn Ninh thoáng chút kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại gật đầu, khẳng định:
“Đúng.”
Thấy cô ta thừa nhận, tôi lại hỏi tiếp:
“Vậy cô còn nhớ đêm đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Bị tôi hỏi thẳng như vậy, mặt Tô Vãn Ninh hơi đỏ lên.
Sau đó cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
“Em nhớ.”
“Đêm đó, em say rượu bên ngoài, là anh đưa em về nhà, cùng em trải qua một đêm mặn nồng.”
“Sau đó, em có thai, sinh ra Nhạc Nhạc.”
Nghe cô ta nói vậy, tôi khẽ cười, lắc đầu:
“Cô sai rồi.”
“Đêm đó ở bên cô, không phải là tôi.”
Lời tôi vừa dứt, gương mặt còn đang e thẹn của Tô Vãn Ninh lập tức đông cứng lại.
Cô ta kinh hoàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn tôi:
“Không thể nào!”
“Em nhớ rõ ràng là anh đưa em về nhà.”
“Sáng hôm sau tỉnh dậy, em nằm trên giường của chúng ta, sau đó em mang thai!”
Tô Vãn Ninh quả quyết nói, giọng đầy tin tưởng.
Ngay cả mẹ tôi cũng nhớ lại, rồi chắc chắn rằng:
“Nói như vậy, mẹ cũng nhớ rõ hôm đó.”
“Diệp Thần, hôm Vãn Ninh uống say, đúng là con đưa nó về nhà!”
“Khi đó mẹ còn hỏi con có cần mẹ giúp không, con nói không cần, còn dặn mẹ đừng đánh thức nó.”
“Cả đêm đó, Vãn Ninh đều ở trong nhà, sao có thể lên giường với người khác được?”
Bố tôi trừng mắt nhìn tôi, lạnh giọng quát:
“Thằng khốn nạn này, càng nói càng hồ đồ!”
“Nếu mày không muốn nhận Nhạc Nhạc là con thì cứ nói thẳng, sau này tao với mẹ mày nuôi nó, coi như nó không có đứa bố như mày!”
“Nhưng tuyệt đối không thể để huyết mạch nhà họ Diệp bị mày sỉ nhục như vậy!”
Thấy tất cả đều không tin mình, tôi lấy điện thoại ra, mở một đoạn video:
“Tôi nói thật hay giả, xem cái này là rõ.”