Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

1

"Anh à, đừng đùa nữa. Dù là xe cấp cứu tư nhân, nhưng việc cứu người vẫn là ưu tiên hàng đầu."

Nhân viên y tế đứng tại chỗ, nhấn mạnh lại một cách lịch sự.

Nhìn chú chó nằm trên đất rên rỉ đau đớn, tôi sốt ruột:

"Mạng người là mạng, nhưng mạng chó thì không à?"

"Đậu Đậu là chú chó tôi đã nuôi tám năm, nó như người thân của tôi vậy. Nếu hôm nay không cứu nó, tôi sẽ không để yên đâu!"

Đám người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán:

"Cái quái gì vậy? Vợ sắp sinh vỡ ối, hắn ta không buồn ngó ngàng, chỉ lo cứu chó?"

"Tôi cũng nuôi chó, nhưng dù yêu mấy đi nữa, cũng không thể mặc kệ vợ con trong hoàn cảnh này, đầu óc hắn ta có vấn đề à?"

"Tội nghiệp cho vợ hắn, lại lấy nhầm một tên súc sinh!"

Tôi không thèm để ý những lời chỉ trích đó.

Tôi nhẹ nhàng bế Đậu Đậu đặt lên cáng:

"Đừng đứng ngây ra nữa, tôi gọi các anh đến, tiền cũng đã trả rồi, mau đưa Đậu Đậu đến bệnh viện thú y đi!"

Nhân viên y tế ngập ngừng nhìn vợ tôi đang ngồi bệt trên đất.

Thấy cô ấy mặt mày tái nhợt, nước ối vẫn đang chảy ra, họ há miệng định thuyết phục tôi lần nữa.

Nhưng vợ tôi ôm bụng, yếu ớt lên tiếng:

"Các anh cứ cứu Đậu Đậu trước đi, tôi sẽ tự gọi xe cấp cứu."

"Nếu Đậu Đậu có chuyện gì, chồng tôi sẽ buồn lắm."

Nói xong, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương.

Trong mắt là nỗi đau bị kìm nén đến tột cùng.

Mọi người xung quanh thấy vợ tôi trong hoàn cảnh đó vẫn nghĩ cho tôi, ai nấy đều nhìn cô ấy bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa thương xót.

Tôi mặc kệ tất cả, tiếp tục giục nhân viên y tế: "Nghe thấy chưa? Vợ tôi cũng đồng ý rồi, mau lái xe đi, chậm nữa là nguy hiểm!"

Nghe vậy, xe cấp cứu cuối cùng cũng chở tôi và Đậu Đậu lao nhanh đến bệnh viện thú y.


Khi đang ở bệnh viện thú y chăm sóc Đậu Đậu, mẹ tôi gọi đến:

"Diệp Thần, Vãn Ninh đã sinh con trai rồi, nhưng tình hình con rất nguy cấp, con mau đến đi!"

Mẹ tôi vô cùng sốt ruột, nhưng tôi lại hờ hững:

"Mẹ, Đậu Đậu vẫn đang điều trị, tình trạng không ổn định, con không thể rời đi."

Nghe vậy, mẹ tôi lập tức nổi giận, gào lên trong điện thoại:

"Diệp Thần, đó là con ruột của con đấy!"

"Con có biết không, Vãn Ninh vỡ ối rất nguy hiểm, bác sĩ nói chỉ chậm một giây nữa là cả mẹ con nó đều gặp nguy hiểm rồi!"

"Nếu không phải Vãn Ninh cứ xin tha cho con, bảo mẹ đừng trách, mẹ đã đánh chết thằng súc sinh như con rồi!"

Mẹ tôi xưa nay hiền hậu, đây là lần đầu bà nổi nóng đến vậy.

Nhưng tôi chẳng rảnh để bận tâm, chỉ dán mắt nhìn vào phòng phẫu thuật nơi Đậu Đậu đang được cấp cứu.

Thấy bác sĩ thú y bước ra, tôi vội vàng nói vào điện thoại:

"Mẹ, không nói nữa, Đậu Đậu phẫu thuật xong rồi, con phải đi chăm nó."

Cúp máy xong, tôi chạy ngay đến trước bác sĩ, lo lắng hỏi:

"Bác sĩ, sao rồi, Đậu Đậu có sao không?"


2

Thấy tôi lo đến run cả giọng, bác sĩ vỗ vai tôi trấn an:

"Yên tâm đi, chúng tôi cấp cứu kịp thời, nó đã qua cơn nguy kịch rồi."

"Nhưng vẫn cần theo dõi 24 tiếng trong viện."

Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Vừa dứt lời, bố tôi gọi điện:

"Diệp Thần, con trai con đang nguy kịch, là bố mà con không thấy xấu hổ à?"

"Mau đến bệnh viện ngay!"

Giọng ông như sấm nổ, đầy phẫn nộ và không cho phép cãi lời.

Nhưng tôi vẫn đáp không chút do dự:

"Bố, Đậu Đậu cần con, con không thể đi được."

Nghe xong, bố tôi càng nổi giận:

"Đậu Đậu quan trọng hơn vợ con ruột thịt của con à?"

"Vãn Ninh là người con theo đuổi từ cấp ba đến đại học, cưới về khó khăn lắm. Ngày cưới con còn thề giữa bàn dân thiên hạ, sẽ không bao giờ để cô ấy chịu thiệt."

"Ngay cả Đậu Đậu, cũng là Vãn Ninh nhặt về từ tám năm trước. Con yêu nó như vậy, chẳng phải cũng vì Vãn Ninh sao? Thế mà giờ con vẫn yêu chó, nhưng lại bạc tình với vợ?"

Lời bố khiến khoé mắt tôi bất giác rơi lệ.

Tôi lau nước mắt, trầm giọng nói:

"Bố, chuyện đã qua rồi."

"Đậu Đậu vẫn cần con chăm sóc, cứ vậy đi."

Nói xong, tôi cúp máy, tắt luôn điện thoại.

Ở bên Đậu Đậu không rời nửa bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play