Nhưng ngay sau đó, Lâu Hộ đã từ bỏ ý định này… Chỉ cần có thể khiến cái gọi là nội dung tiểu thuyết xảy ra sai lệch, anh tất nhiên vui mừng. Hơn nữa, dù bây giờ Minh Huy trông có chút non nớt nhưng cậu là người thừa kế duy nhất của nhà họ Minh, cho dù là vì tương lai cũng cần phải qua lại thân thiết. Cùng lắm là đến lúc đó anh sẽ đích thân dạy dỗ... Anh không tin rằng thủ đoạn bao năm của mình lại không bằng cây kẹo bông của Ngọc Tuyết Nhi, huống chi hiện tại điều đó cũng không thể nào xảy ra nữa. 

Chỉ còn vấn đề về việc hôn phu.. Để cậu làm bạn với em gái mình là đủ rồi. 

Minh Huy không hề biết rằng ấn tượng của bản thân trong lòng Lâu Hộ đang giảm xuống không phanh. Cậu chỉ biết rằng người anh trai cảm giác tuy hơi dữ tợn nhưng nhìn cũng rất đẹp trai này không nghĩ cậu trông thật xấu xí.. Bởi vì đôi mắt và màu tóc của Minh Huy được di truyền từ người mẹ người Pháp của mình, ngoại hình của cậu chỉ có tám phần giống với Minh Thành, điều này cũng khiến bà cụ Minh rất không hài lòng. Bà cho rằng màu tóc và đôi mắt như thế này chính là biểu hiện sự thị uy của "con đàn bà người Pháp không biết xấu hổ" khi bước chân vào nhà họ Minh, cho nên mỗi khi đối đãi với Minh Huy cũng thường xuyên đem đầu tóc của cậu ra bàn tán. Điều này khiến Minh Huy nghĩ rằng ngoại hình của cậu ở Trung Quốc là cực kỳ xấu xí… Nhưng anh lại không chê mà nguyện ý gần gũi với cậu.. 

Đúng vậy, anh trai này chắc chắn là thiên sứ trong truyện cổ tích! Chỉ có thiên sứ mới có thể tốt bụng như vậy! 

Sau khi rút ra kết luận này, mắt Minh Huy nhìn Lâu Hộ lại càng phát sáng. 

Vì vậy, vào thời điểm Lâu Hộ không hay biết cái mác "thiên sứ" từng gắn bó với Ngọc Tuyết Nhi đã được Minh Huy dán lên cho anh. Tuy nhiên, nếu biết được có lẽ anh cũng chỉ âm thầm đem một ngụm máu nuốt vào cổ họng rồi cười lạnh đi. 

Vì vậy, Lâu Hộ trong lớp vỏ bọc thiên sứ dùng một miếng socola và một chiếc khăn tay đã thành công bắt cóc Minh Huy. 

Ngay sau khi họ rời đi, một cô bé tết hai bím tóc đuôi sam mặc bộ váy màu hồng và cầm một cây kẹo bông trên tay mang theo vẻ mặt lo lắng nghi hoặc xuất hiện gần đó.

"Tuyết Nhi! Cậu đang tìm gì vậy?" Một cô bé mặc váy vải đeo niềng răng, thường được gọi là "nắp nồi nhỏ" hỏi. 

Trong mắt Ngọc Tuyết Nhi lóe lên một chút không kiên nhẫn, nhưng trên khuôn mặt cô ta vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa đơn thuần: "À, hôm nay không phải chúng ta có ý định chơi vòng quay ngựa gỗ sao, nên chúng ta đến xếp hàng sớm một chút, cậu thấy đấy, thật đông.." 

"Oa, Tuyết Nhi, cậu thông minh thật đấy.." Cô bé tên Tiểu Anh liếc nhanh vào vòng xoay ngựa gỗ đang phát ra tiếng nhạc đệm "Quê hương của chúng ta là một khu vườn, và hoa trong vườn thật rực rỡ.." nhưng hai mắt nhìn chằm chằm vào cây kẹo bông trong tay Ngọc Tuyết không chớp mắt, "Nhưng mà Tuyết Nhi, kẹo bông của cậu sắp tan rồi, nếu còn không ăn thì sẽ muộn mất.." 

Ngọc Tuyết Nhi quay đầu nhìn lại, cây kẹo bông của cô vốn dĩ là phủ một lớp caramel màu vàng rụm, mà giờ nhìn lại chỗ thì co rúm chỗ thì chảy nước, trông thật sự rất buồn nôn. Ngọc Tuyết Nhi cau mày.. Nếu không phải vì nội dung vở kịch cô ta sẽ không dùng năm mươi xu để mua cái thứ này, nhưng là.. Sao tìm lâu như vậy mà nam chính của cô vẫn không xuất hiện? Mặc dù cô không viết rõ ngày tháng cụ thể, nhưng cô đã hỏi từ chỗ anh Huy nơi mà trường tiểu học quý tộc sẽ đến chơi là công viên này nha… 

Hơn nữa lúc mình viết truyện, nữ chính gặp được anh Huy ngay gần vòng quay này mà.. 

Ngọc Tuyết Nhi đang suy nghĩ lung tung, bất ngờ bị cái gì đó văng trúng đầu: "Á!" 

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, cậu không sao chứ?" Nhìn thấy tên nhóc xấu xa đang được ba mẹ ôm lấy, hai chân vẫn không ngừng khua khua. Tiểu Anh căm giận trừng mắt nhìn tên nhóc kia một cái, sau đó chạy nhanh đi an ủi Ngọc Tuyết Nhi. 

"Tớ.. Hả? Tớ làm sao vậy? Đầu có chút đau.." Ngọc Tuyết Nhi chớp chớp mắt, đáng thương hề hề nhìn Tiểu Anh, "Tiểu Anh tớ bị làm sao vậy? Ách, trong tay tớ sao lại cầm kẹo bông?" 

"Không phải hôm nay câu bảo đến chơi đu quay sao?" Nếu mẹ của cô không phải là nhân viên dọn vệ sinh trong khu trò chơi này thì hai đứa nhóc học sinh tiểu học bọn họ cũng không vào đây chơi được đâu. "Hơn nữa kẹo bông cũng là cậu muốn mua đó, chẳng qua cậu vẫn không có ăn... Hay là cậu không thích ăn? Vậy để tớ ăn cho nha…" Tiểu Anh sẽ thật nhanh đem kẹo bông ăn hết giùm cậu.

"Tớ thích ăn kẹo bông mà..." Ngọc Tuyết Nhi nghi hoặc, nhưng trẻ con hay quên, cô nhanh chóng quên đi những vấn đề phức tạp rằng tại sao muốn đến công viên giải trí, lại tại sao muốn mua kẹo bông mà không ăn. Sau đó, cô cắn một miếng kẹo bông.. Mặc dù kẹo bông đã tan gần hết nhưng ăn vào thơm thơm ngọt ngọt, hương vị vẫn rất tuyệt. 

Tiểu Anh cảm thấy Ngọc Tuyết Nhi có chút kỳ quái, tuy nhiên rất nhanh cô đã tự mình lý giải rằng lúc đầu Ngọc Tuyết Nhi không thích ăn cho nên không muốn ăn kẹo bông, hiện tại đói bụng tất nhiên liền ăn thôi. Aiya thực đáng tiếc, thật ra cô còn muốn nói nếu Ngọc Tuyết Nhi không ăn, có thể đưa cho cô ăn. 

"Tiểu Anh! Tuyết Nhi! Các con như thế nào chạy đến đây?" Vì mẹ của Tiểu Anh đã hứa với con gái sẽ đưa cô và bạn mình đến khu vui chơi nên bà đã đặc biệt xin phép ông chủ của mình cho nghỉ phép một buổi chiều, kết quả là bảo tụi nhỏ đứng chờ trước phòng vệ sinh, lúc bà quét tước xong thay quần áo quay lại phát hiện không thấy ai cả. May là các cô còn nhỏ chân ngắn nên chạy không xa, bằng không lạc đường hoặc bị bắt cóc… Bà cũng không biết phải làm sao nữa. 

"Mẹ.." Tiểu Anh nhìn thấy mẹ hùng hùng hổ hổ đi đến, thật cẩn thận cúi đầu có chút tự trách bản thân cũng có chút oán trách Ngọc Tuyết Nhi... Nếu không phải Tuyết Nhi đột nhiên nói muốn mua kẹo đường, mua xong lại chạy loạn thì cô cũng sẽ không bởi vì lo lắng cho cô ta mà chạy theo. Kết quả hiện tại cô ta lại bày ra dáng vẻ ngơ ngác vô tội, thật sự là... Tiểu Anh cảm thấy có chút ấm ức. 

Mẹ của Tiểu Anh cũng biết có người ngoài không tiện quở trách nhiều, bèn trước tiên đưa con gái và Ngọc Tuyết Nhi đi chơi. Bà đã vì con gái xin nghỉ phép nửa ngày trời, không thể cứ lãng phí vậy được.. 

Lâu Hộ không biết rằng có một vở nhạc đệm nhỏ như vậy, từ lâu đã đưa Minh Huy và em gái đến khu chơi xe điện đụng. Ban đầu, Lâu Âm muốn chơi trò tàu lượn siêu tốc, nhưng Lâu Hộ cho rằng tụi nhóc kia vẫn còn quá nhỏ bèn gạt bỏ không thương tiếc. 

Cũng may Lâu Âm cũng không có để ý, lúc này đang ngồi bên cạnh Lâu Hộ cảm giác được xe mình ngồi đụng với xe người khác phát ra tiếng "kít kít" hưng phấn thét chói tai. Chỉ có một điều duy nhất khiến cô cảm thấy có chút khó chịu chính là không biết từ đâu chui ra một thằng nhóc tóc vàng… Lại nhìn nhìn, tên nhóc này vẫn gắt gao túm lấy quần áo của anh trai, cả người đều nằm úp sấp trên đùi anh trai mình đó! Thật sự là, càng xem càng không vừa mắt... Rõ ràng anh trai là của mình mà! Cậu sao lại tự nhiên thân mật với anh trai người ta như thế hả!

Đối với sự thù địch của Lâu Âm, Minh Huy không phải là không cảm nhận được, nhưng với đối với cậu người ngoài sớm đã là mây bay. Gặp người không có thành kiến với mình đã khó sao có thể dễ dàng buông tha cho được? Dù nói cậu ngốc nghếch hay nực cười cũng vậy, dù là tơ nhện giăng lưới thì đó cũng là hy vọng nha. 

Đưa Minh Huy lưu luyến không rời trả về còn không quên biểu đạt sự yêu thích của mình với Minh Huy, nhìn thấy ánh mắt dò xét của quản gia tới đón trong lòng Lâu Hộ hừ nhẹ một tiếng, ôm em gái đang ngủ say sưa bởi cả ngày đã điên cuồng chơi đùa trở về phòng khách. 

Nếu đúng như dự kiến, ngày mai sẽ nhận được quà tạ ơn của nhà họ Minh đi? 

Tuy nhiên đối với Lâu Hộ mà nói, kết giao với Minh Huy chính là bước đầu tiên của anh.. Hơn nữa chỉ là một bước đi nhỏ nhất. 

Nghĩ đến sau này Lâu Dương sẽ đuổi mẹ cùng em gái ra khỏi nhà lại dám công khai đưa mẹ con Ngọc Tuyết Nhi tiến vào nhà họ Lâu, Lâu Hộ hận không thể một búng máu phun chết Lâu Dương. 

Không thể không nói kiếp trước bản thân rơi vào nông nỗi kia, cũng một phần là do chính mình không đủ cường đại. Bởi vì trong nhà cũng chỉ có hai người anh và em gái, bản thân trở thành người thừa kế nhà họ Lâu đã là chuyện đương nhiên vì thế chỉ cần nỗ lực thêm một chút là được. Chính vì vậy, dù sau này mang danh nghĩa là "Chủ tịch" nhưng quyền lực thực sự vẫn nằm trong tay Lâu Dương.

Nhưng Lâu Dương cũng chả phải kỳ tài kinh doanh gì, thực tế tài sản hiện tại của ông ta chủ yếu dựa vào vốn liếng tích góp khi còn sống của ông cụ Lâu để lại. Sau đó để bù đắp cho mẹ con Ngọc Nhu và Ngọc Tuyết Nhi, Lâu Dương đã đổ rất nhiều tiền vào cho họ. Vào lúc đó trụ cột của nhà họ Lâu đang không ổn định chưa đến một năm, tập đoàn Thiên Chiếu cũng bị đào rỗng hơn phân nửa. 

Mà lúc đó, tuy là do chính mình động thủ nhưng bởi vì gặp tại nạn mất mạng nên bản thân không thể đến kịp giải quyết. 

Lâu Hộ nhớ rằng có một lần, có tên chủ béo của một công ty nào đó, nhân lúc tiệc tối ý đồ quấy rối Ngọc Tuyết Nhi, lúc đó vẫn còn là một ngôi sao. Kết quả sau khi bữa tiệc kết thúc công ty của gã ta lập tức bị phá sản. Bởi vì tập đoàn Thiên Chiếu có quan hệ hợp tác với công ty này nên anh cũng đặc biệt đi điều tra, phát hiện ra việc này hóa ra là do chủ tịch tập đoàn Hạo Dương làm.

Lúc đó, Lâu Hộ còn chưa biết quan hệ giữa mình và Ngọc Tuyết Nhi, đối với việc này chỉ thở dài cảm thán tổng tài Hạo Dương quá nhanh quá nguy hiểm. Sau này khi chết đi đọc được cuốn tiểu thuyết, vẫn không thể nhìn ra vị tổng tài này dùng thủ đoạn gì, chỉ thấy tác giả dùng rất nhiều thành ngữ siêu to khổng lồ miêu tả 'Tổng tài đứng trước cửa sổ, lạnh lùng cao quý, lãnh khốc cuồng ngạo nói một câu: "Trời lạnh rồi. Để nhà họ Lý phá sản đi." 

Vì thế, xí nghiệp nhà họ Lý trong vòng hai giờ phá sản. 

Lừa đảo vừa thôi chớ! 

May là sống lại một lần nữa, Lâu Hộ phát hiện sự tình cũng không tệ như thế... Ít nhất hiện tại phải hơn mười năm nữa mới tới thời điểm diễn ra nội dung cốt truyện, mà hơn mười năm này, cũng đủ giúp anh tôi luyện cánh chim của mình… Nhìn anh giống một gã chỉ vì thời tiết không đẹp mà phải đi nhận hộp cơm thế à. Cho nên, thay vì đợi sau khi tốt nghiệp mới tiếp nhận công ty từ tay Lâu Dương, không bằng tiên hạ thủ vi cường!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play