Tuy rằng Lâu Hộ đã chuẩn bị tốt tâm lý phấn đấu vươn lên, nhưng bắt đầu như thế nào lại là một vấn đề cần suy ngẫm. 

Theo lý thuyết, nhà họ Lâu làm về kiến trúc, nếu Lâu Hộ muốn xem xét thì nên bắt tay từ phương diện này. Nhưng Lâu Hộ là người trọng sinh lại lần nữa, đương nhiên biết so với sản nghiệp của gia tộc có vài phương diện sẽ sinh tiền càng nhanh hơn. 

Ngay lúc ấy, đã được thành lập trong các điều kiện hợp pháp. 

Trong khoảng thời gian này, tuy internet bắt đầu phát triển nhưng vẫn chưa thông dụng đến mỗi hộ gia đình, chứ đừng nói đến internet công ty. 

Tuy nhiên, tỷ suất lợi nhuận trên internet không chỉ cao mà còn nhanh chóng nữa. Nghĩ đến tương lai sẽ xuất hiện Qiandu, Taoxiaobao (trang web dịch vụ bên Trung) Lâu Hộ không cảm thấy xấu hổ vì đạo văn, ngược lại ánh mắt còn sáng lên gấp mấy lần. 

Đương nhiên, anh không thể cứ sao chép nó như thế nếu muốn làm, nhất định phải tạo ra sự đặc sắc và thành tích của riêng mình! 

Hơn nữa, tài chính cùng nhân tài mới là quan trọng nhất. 

Hiện tại Lâu Hộ chỉ là một tên nhóc mười tuổi đầu, nếu đặt trong gia đình bình thường thì anh vẫn là một tên nhóc ranh thích hất váy mấy cô gái nhỏ. Mặc dù sinh ra ở nhà họ Lâu, nhưng Lâu Hộ của kiếp trước thực sự không biết được gì hữu dụng trong lúc này cả. 

Cho nên, Lâu Hộ đang nghĩ đến chút tiền tiết kiệm của chính mình âm thầm chảy vào, mặc dù internet đem tiền về một cách nhanh chóng, nhưng tiêu tiền cũng dữ lắm! 

Vì thế trước khi muốn tận dụng internet để sinh tiền, Lâu Hộ vẫn phải kiếm từng hũ tiền đã, năm nay ấy mà không có tiền nửa bước cũng khó đi. 

Khi Lâu Hộ gạch bỏ kế hoạch của chính mình, chuẩn bị suy ngẫm như thế nào để bắt đầu kiếm hũ tiền đầu tiên, Lâu Âm ở bên ngoài kêu lên: "Anh hai! Anh hai! Bố đã về rồi! Mau xuống ăn cơm đi!" 

Tay Lâu Hộ dừng lại, cây bút trên tay anh vẽ nên một vết xấu xí trên cuốn sổ sạch sẽ. 

"Lâu Dương!" 

Tính toán kỹ càng, một lần nữa quay trở lại tuổi này cũng đã được vài ngày, Lâu Hộ và Lâu Dương cũng chưa tiếp xúc nhiều. Ngay cả thay đổi chủ ý nói muốn dẫn Lâu Âm đến sân chơi, đều là sau khi nói với Liễu Thục, bà đồng ý rồi báo lại cho Lâu Dương.

Cho nên, tình huống chân chính mặt đối mặt... Lâu Hộ cẩn thận suy nghĩ, quả thật là không có. 

Tuy nhiên, chính vì như thế mới có thời gian hòa hoãn, Lâu Hộ đã không làm vẻ mặt ghê tởm trong lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Dương, mà là chào hỏi một cách bình tĩnh khiến chính bản thân anh cũng thấy kinh ngạc. 

Quả nhiên, sau khi chết qua một lần ngay cả tính tình cũng được rèn luyện, Lâu Hộ tự giễu. 

Không nhìn thấy sự khác thường của Lâu Hộ, Lâu Dương cúi xuống ôm lấy Lâu Âm: "Âm Âm hôm nay đi ra sân chơi à? Vui không?" 

Từ bên ngoài, Lâu Dương thoạt nhìn là một người đàn ông lịch thiệp, nhất là sự nghiệp thành công và một gia đình hạnh phúc càng làm tăng thêm sự vẻ vang cho người đàn ông này. Đặc biệt lúc rảnh rỗi Lâu Dương thường đọc một số thơ ca lại càng làm cho cả người ông ta toát lên phong độ của một người trí thức mà những người kinh doanh bình thường không có, nói chung là một người vô cùng cuốn hút. 

Nhất là khi ông ta cười, sẽ làm cho người ta có một loại ảo giác như chính mình đang được chiều chuộng. 

Thế nên Lâu Âm nở một nụ cười thật tươi: "Ừm! Vui lắm! Lần sau bố mẹ phải cùng nhau đến chơi nhé! Hôm nay anh hai dẫn con đi chơi vui ơi là vui! Hơn nữa lúc về anh hai còn tặng con một con gấu thật to. Con thích anh hai nhất!" 

Nghe được những lời con gái nói, ánh mắt Lâu Dương hơi thay đổi, ông ta hôn lên hai má nhỏ nhắn của cô bé: "Âm Âm thích anh hai đến vậy sao?" Thành thật mà nói, mặc dù Lâu Dương thoạt nhìn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, mang dáng vẻ công bằng chính trực kiểu giữa thế gian đầy hỗn loạn ta vẫn một mình cô độc, nhưng dù sao ông ta cũng là một con người. Là người, ắt sẽ có thân sơ thiên vị, khó tránh khỏi một chén nước chia không đều. So với người con trai không mấy thân thiết với mình, ông ta đương nhiên sẽ thích đứa con gái hoạt bát này hơn một chút. Nhưng điều khiến ông ta cảm thấy buồn bực chính là đứa con gái ông ta thương yêu lại không thích ông ta nhất, mà lại là con trai ông ta. 

"Ừm, thích nhất! Nhưng mà Âm Âm cũng thích bố và mẹ nữa!" Lâu Âm cười tủm tỉm thổ lộ. 

"Như thế à, vậy.."

"Ông xã, bọn nhỏ Âm Âm đi chơi cả ngày rồi chắc đã đói bụng, ông cũng vất vả nguyên ngày rồi, ăn cơm trước đi." Liễu Thục thấy hai cha con còn muốn nói chuyện, vội vàng mở miệng nói. 

Lâu Dương có chút không vừa lòng, bởi vì theo quy định của Liễu Thục khi ăn uống không được nói chuyện cho nên khi ăn cơm, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ nói chuyện sau khi rời bàn cơm tối. Trước kia, Lâu Dương thích vẻ ngoài đoan trang, trầm lặng không nhiễm bụi trần của Liễu Thục, lúc tình cảm đậm sâu thì tự nhiên mọi chuyện đều do vợ làm chủ. Nhưng sau ngần ấy năm, rõ ràng ngay lúc đang hào hứng ngồi vào bàn ăn lại phải ngậm miệng như gã câm, điều này thực sự khiến cho Lâu Dương, người đã quen ra lệnh ở công ty có chút không quen. 

Nhất là Liễu Thục cũng không phải là người giỏi suy đoán tâm tư người khác. Bà là cô chủ lớn, vậy mà lại không hiểu biết dịu dàng tinh ý. Trước đây Lâu Dương thích sự đoan trang thùy mị của Liễu Thục bao nhiêu, thì hiện tại lại càng khó chịu bấy nhiêu, chẳng những không được vợ chăm sóc ân cần sau khi làm việc vất vả ở công ty, mà còn phải cùng bà ăn một bữa cơm tẻ nhạt. Thậm chí có lúc ông ta còn tự hỏi mình, lúc trước tại sao mình lại chọn một người phụ nữ như vậy để làm bạn cả đời… Trời ạ, bầu bạn "cả đời"! 

Nghĩ đến đây Lâu Dương lại càng phiền muộn, nhất là vào lúc ông ta cảm thấy thân phận của Liễu Thục lại là "Người vợ môn đăng hộ đối" hơn là "Người vợ tâm linh tương thông". Tại sao vợ ông ta không được như... Dừng lại dừng lại, ông ta và bà đã không còn khả năng, vẫn nên lưu bà lại trong hồi ức tốt đẹp thì hơn. 

Thờ ơ thu tất cả mọi thứ vào đáy mắt, Lâu Hộ lặng lẽ cụp mi xuống. 

Dù là bàn ăn cho một gia đình bốn người, nhưng bữa cơm vẫn vô cùng nặng nề.

 Liễu Thục theo thói quen không nói chuyện trên bàn ăn, Lâu Dương cảm thấy có chút không thoải mái lại nghĩ đến một số chuyện mà hồn vía lên mây, Lâu Âm bị bầu không khí này ảnh hưởng nhưng nghĩ đến lời dạy "Ăn không được nói", chỉ có thể im ỉm không hé răng mà ăn cơm, ngay cả tâm tình vui sướng khi ra sân chơi đều phai nhạt đi vài phần. 

Mà Lâu Hộ... trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại tình huống của Lâu Dương trong cuốn tiểu thuyết. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play