Về việc liên hôn giữa các đại gia tộc, nếu có thể đem hôn sự của bản thân như một loại trách nhiệm phải hoàn thành thì cũng không khó để chấp nhận đến vậy. Nhưng Lâu Hộ từ trước đến giờ vốn dĩ là một người bao che khuyết điểm, tuy rằng là liên hôn gia tộc nhưng nếu như để Minh Huy trở thành vị hôn phu của em gái mình, mà em ấy lại thực yêu thích cậu, như vậy cho dù Minh Huy không thể toàn tâm toàn ý yêu thương em ấy cũng phải trao cho em ấy loại tình cảm tương tự. 

Nhưng em gái mình chẳng những không nhận được một tình cảm ngang bằng, mà còn vì cuộc hôn nhân này nhận lại thương tích đầy mình. Vì thế, không thể nào trách một người bao che khuyết điểm như Lâu Hộ đối với Minh Huy giận chó đánh mèo... Ngay cả khi anh đã biết rằng tất cả mọi chuyện đều do tác giả và nữ chính Ngọc Tuyết Nhi gây ra.

Do vậy, mặc dù Lâu Hộ đã luôn nhắc nhở bản thân phải đối xử tử tế với Minh Huy, nhưng khi nhìn thấy quả đầu vàng đó, anh vẫn không nhịn được có chút tức giận... Chỉ là một tên tiểu quỷ mềm mềm nhuyễn nhuyễn như vậy, chẳng hiểu bản thân lúc trước nghĩ kiểu gì lại đem em gái giao cho cậu ta. 

Minh Huy bị những ánh mắt đánh giá dò xét xung quanh khiến bản thân đứng ngồi không yên... Mặc dù cậu biết ngoại hình của mình ở Trung Quốc rất bắt mắt, nhưng cậu không ngờ tới những người này lại không kiêng dè nhìn mình một cách bất lịch sự như vậy. 

Khiến người đã từng bị bà nội châm chọc ngoại hình Trung không ra Trung, Tây không ra Tây của mình như Minh Huy, lúc này đây tự động đem hành vi của anh nghĩ theo hướng mang thái độ ác ý giống như vậy, làm cho cậu càng thêm sợ hãi. 

Mà vào lúc này, một giọng nói rõ ràng không mang hàm ý thân thiện đột nhiên vang lên, làm cho Minh Huy giật cả mình, hai vai nhỏ run run lên, nhưng cũng nhờ đó thoát khỏi tình cảnh xấu hổ hiện tại. 

Thấy phản ứng của người kia có vẻ sợ hãi, Lâu Hộ mím mím môi, từ trong túi lấy ra một miếng sôcôla rồi ngồi xổm xuống: "Minh Huy, sao cậu lại ngồi xổm ở đây?"

 "Anh quen biết em à?" Minh Huy vốn đang hoảng loạn vì lạc đường, khi nghe thấy lời này nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh ngọc bích tràn đầy kinh ngạc. 

Lâu Hộ bị bộ dạng này của Minh Huy làm cho chấn động một chút, tuy nội tâm đã kêu gào thật "manh" quá đi, nhưng trên mặt vẫn đứng đắn như cũ, cố nặn ra một nụ cười nhẹ: "Ừm." Thật ra thì dáng vẻ của đứa nhỏ này vẫn là rất xinh đẹp, trước giờ con lai đều có vẻ ngoài ưa nhìn, hơn nữa bố mẹ cậu cũng có vốn liếng về phương diện nhan sắc này.. Khoan đã, anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Sao ánh mắt của cậu lại có chút sưng đỏ như vậy? Không phải là vừa mới khóc đi? Anh đối với việc dỗ đứa trẻ đang khóc hoàn toàn là mù tịt nha. 

"Anh trai à, anh là ai vậy?" Mặc dù thái độ của Lâu Hộ rất lạnh lùng, nhưng Minh Huy hiển nhiên không còn sợ hãi như trước trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, cũng không dám nhận lấy socola trên tay Lâu Hộ. 

Chuyện quái gì vậy? Kẹo bông Ngọc Tuyết Nhi thì sảng khoái nhận lấy, còn kẹo sô cô la nhập khẩu mắc tiền của mình thì chê à? 

Lâu Hộ cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể bị Ngọc Tuyết Nhi đánh bại như vậy, anh thuần thục xé giấy gói kẹo socola, nhanh tay nhét vào miệng Minh Huy: "Tôi là Lâu Hộ. Do quan hệ giữa ba tôi và ba cậu không tồi nên biết cậu”.

Mới là lạ. 

Lúc này, Minh Huy vẫn chưa được ông bà nội công nhận nên không ai trong giới thượng lưu biết đến cậu. Tuy nhiên, đối với Lâu Hộ đã đọc toàn bộ tiểu thuyết mà nói, tương đương với việc thêm một thần trợ công, cho dù là bia đỡ đạn trong truyện Lâu Hộ cũng sẽ nhớ rõ đối phương. Chỉ là lúc bấy giờ, anh cũng không biết rằng bản thân mình đã trọng sinh, chỉ cảm thấy oán hận Ngọc Tuyết Nhi, oán hận tác giả và từng câu chữ trong cuốn sách này mà thôi. 

"Thì ra là anh Lâu. Ưm.." Minh Huy vừa mới nhoẻn miệng cười, đang muốn nói gì đó thì bị Lâu Hộ đúng lúc nhét socola đen vào miệng. 

"Anh Lâu." Nghe kiểu gì cũng muốn nổi hết da gà lên. Điều này làm cho Lâu Hộ nhớ tới Ngọc Tuyết Nhi đều gọi hậu cung của mình "Anh X" đầy ngọt ngào này, nhớ đến đây khuôn mặt Lâu Hộ dần trở nên u ám. 

Cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của Lâu Hộ, Minh Huy có chút sợ hãi cúi đầu xuống chậm rãi liếm socola.. chính mình, chính mình có phải hay không làm gì khiến anh ấy tức giận? 

"Em đi lạc à? Bây giờ để tôi bảo người đưa em về nhà hay cùng nhau đi?" Thấy Minh Huy chỉ cầm socola mà không cắn, Lâu Hộ cau mày... Sau khi socola đen tan chảy thì biến miệng đứa trẻ này thành dáng vẻ nhem nhem nhuốc nhuốc, thoáng nhìn có chút khiến người khác ghét bỏ... Lâu Hộ cuộn cuộn ngón tay trong túi quần vài lần, cố gắng chống lại xúc động muốn lấy chiếc khăn lau miệng cho người kia.

"Muốn cùng anh đi chơi nha!" Câu trả lời không chút do dự khiến Lâu Hộ ngạc nhiên nhìn cậu một cái.. Cậu rốt cuộc vẫn là ngây thơ hay là ngốc nghếch vậy. Người này sao lại có thể dễ dàng tin tưởng người khác như thế? Chẳng lẽ cậu là nhờ vào phần "đơn thuần" này khiến cho ông cụ Minh thỏa hiệp à? Cho nên cậu mới bị một người cũng "đơn thuần" như Ngọc Tuyết Nhi hấp dẫn? 

Cậu không biết Lâu Hộ đang nghĩ gì, nhưng khi thấy Lâu Hộ quay đầu lại nhìn sang Minh Huy nhoẻn miệng nở một nụ cười thật tươi, trông.. vô cùng ngốc nghếch. 

Nhìn thấy Minh Huy bởi vì mút vào socola mà ngay cả hàm răng trắng nõn cũng bị socola nhuộm thành đen đen trắng trắng, cuối cùng Lâu Hộ không nhịn được lấy ra một chiếc khăn tay sạch khác, cứng ngắc xoa miệng đối phương: "Nếu không thích ăn thì đừng ăn nữa, ném hết đi, cứ ngậm trong miệng không khó chịu sao!"

Mặc dù có chút ngạc nhiên về động tác đột ngột của Lâu Hộ, nhưng cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Lâu Hộ (?), Minh Huy không khỏi cười ngây ngốc: "Em thích lắm.. Ăn thật ngon." Bởi vì socola đen rất đắng nhưng đây là lần đầu tiên có ai đó tặng quà cho cậu, cậu luyến tiếc ăn quá nhanh sẽ hết nên mới ngậm trong miệng liếm từng chút từng chút như vậy. 

Nhìn bộ dạng xấu hổ mặc người khi dễ kia, Lâu Hộ hoài nghi người kia có phải là Minh Huy hay không? Đối phương có thể giúp sức cho mình sao? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play