Vì là cuối tuần nên công viên giải trí có rất nhiều người, Lâu Âm lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh sôi động bên ngoài trường học, ngay từ lúc ngồi trên xe Lâu Âm đã vặn vẹo không ngừng hệt như dưới mông có một tổ kiến lửa.
"Anh ơi, anh ơi! Em muốn chơi trò đu quay trước đã! Sau đó là tàu cướp biển! Nghe nói ở đó còn có vườn bách thú, em cũng muốn đi xem! Tàu lượn siêu tốc! Em cũng muốn chơi!" Sau khi xuống xe, Lâu Âm cầm trên tay mấy quả bong bóng miễn phí lấy được chỗ con gấu lớn trước cổng vào, nhìn dòng người đông nghìn nghịt cùng tiếng la hét vui sướng của lũ trẻ xung quanh, Lâu Âm phấn khích đến mức nhảy cẫng lên. Hôm tổ chức sinh nhật lúc cô cầu nguyện, rõ ràng bố mẹ và anh hai đều không đồng ý nhưng không ngờ tới hiện tại cô đã đến công viên giải trí rồi. Mặc dù không biết tại sao anh hai lại thay đổi ý định giúp cô thuyết phục bố mẹ, nhưng nếu như đã có một ngày đi chơi vậy nhất định không được lãng phí!
"Chậm đã, em nên chơi một trò thôi." Thành thật mà nói, Lâu Hộ không muốn đến công viên giải trí đông đúc này chút nào, anh cảm thấy có rất nhiều người chen chúc nhau, mùa xuân mùa hè thì bốc mùi mồ hôi, mùa thu và mùa đông lại đầy mùi lông vịt của những chiếc áo khoác lông xù, mấy điều này luôn khiến Lâu Hộ cảm thấy cáu kỉnh một cách khó hiểu. Đồ ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, lại có mấy nhà phao bắt buộc phải cởi giày vào nhảy nhót bên trong, ai biết có bị lây hôi chân hay nấm da chân không nữa... Đi công viên nước lỡ có thằng nhóc thối nào "châm nước" trong đó..
Lâu Hộ càng nghĩ càng thấy kinh khủng, cũng bởi vì căn bệnh sạch sẽ này cho nên kiếp trước Lâu Hộ mới không chút do dự từ chối thỉnh cầu đi công viên giải trí của Lâu Âm.
Nhưng... Sống lại một đời, vì em gái vẫn là nhịn một chút vậy.
"A! Tìm được rồi! Đu quay hình thú Kỳ Lân! Em muốn chơi cái đó!"
Mắt Lâu Âm sáng lên, nhanh nhẹn lao về phía trước. "Chờ đã… hả?" Lâu Hộ đang định nhắc nhở Lâu Âm đừng vội vàng, khóe mắt đã liếc thấy một ánh vàng chói sáng. Nhìn kỹ thì đó là một đứa trẻ có mái tóc màu vàng, thậm chí hơn mười năm sau bộ tóc vàng vẫn rất nổi bật huống chi là tuổi này. Vài đứa trẻ và một số phụ huynh nhìn quả đầu vàng như nhìn vật gì đó quái lạ khiến cho đứa trẻ sợ hãi cúi thấp đầu.
Vì vấn đề phương hướng, Lâu Hộ chỉ nhìn thấy cạnh mặt của đứa trẻ. Khi nhìn rõ, biểu cảm của Lâu Hộ vô thức trở nên có chút cứng ngắc, người đó... Mặc dù nhìn vẫn còn hơi nhỏ, đường nét trên khuôn mặt cũng chưa nảy nở nhưng anh có thể chắc chắn người này là Minh Huy… người trong tương lai sẽ trở thành chồng sắp cưới của Lâu Âm.
Nhắc mới nhớ, đối với Minh Huy ban đầu Lâu Hộ chỉ cảm thấy hận... Cậu ta rõ ràng là chồng chưa cưới của em gái anh lại suốt ngày chạy đến lấy lòng Ngọc Tuyết Nhi khiến Lâu Âm nổi cơn ghen, dẫn đến một loạt các sự kiện tiếp theo.
Nhưng gạt những điều này qua một bên nhìn Minh Huy một cách lý trí, Lâu Hộ đánh giá rất cao tài năng của cậu ta. Ngoại trừ Ngọc Tuyết Nhi cũng chưa thấy cậu ta từng làm loạn với đám con gái ngoài kia bao giờ… Phải nói rằng trong đám hậu cung của Ngọc Tuyết Nhi không một ai là không có năng lực cả nhưng trong mắt đám người này đều chỉ chung tình với một mình Ngọc Tuyết Nhi, giống như trên đời này không còn người phụ nữ nào ngoại trừ Ngọc Tuyết Nhi vậy.
Mặc dù nhìn qua thì có vẻ vô cùng si tình, nhưng sau khi đọc cuốn tiểu thuyết vài lần, anh phát hiện mặc dù mấy người đàn ông này không nhìn ai ngoại trừ Ngọc Tuyết Nhi nhưng tình cảm họ dành cho Ngọc Tuyết Nhi lại dường như không phải là yêu. Nhất là mấy đoạn yêu đương sau này, ngoài mấy đoạn miêu tả lăn lộn trên giường ra thì những phần văn bản khác đều rất trống rỗng và nhạt nhẽo, thậm chí còn có vẻ là nội dung đã được cách thức hóa.
Giống như mấy câu miêu tả nam chính ngoài "ánh mắt thỏa mãn", "nụ cười thỏa mãn", "ánh mắt trìu mến" và "nụ cười trìu mến". Còn miêu tả nữ chính là "nụ cười dịu dàng", "nụ cười nhân hậu" "Khóc lê hoa đái vũ" thì không còn tính từ phụ khác.
Lúc đầu Lâu Hộ không hiểu lắm, nhưng sau khi nhìn thấy tác giả của cuốn tiểu thuyết này, anh đã trở nên rõ ràng hơn một chút, chỉ là một cô gái trung học phổ thông 13, 14 tuổi chưa rõ ràng về học tập và cuộc sống đương nhiên sẽ không viết được điều gì sâu sắc hơn.
Tình yêu hay gì đó, không phải một vài câu nói và lăn lộn trên giường là thể hiện được.
Chính vì điều này mà Lâu Hộ càng có thêm niềm tin vào công cuộc chống lại vận mệnh sắp đặt của bản thân… Có lẽ đối với tác giả, đây chỉ là một bài văn hứng khởi thì viết nhưng đối với Lâu Hộ lại chính là một thế giới thực thật sự. Đương nhiên thế giới này cũng không bao giờ chỉ có hai màu đen và trắng.
Vì vậy, sau này khi biết Minh Huy vì một sự cố hồi nhỏ mà có tình cảm tốt với Ngọc Tuyết Nhi. Mặc dù Lâu Hộ cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng anh nhận ra đây là một cơ hội để thay đổi.
Sau khi đọc cuốn sách "Quậy tung: Nhóm các cục cưng tổng giám đốc bé bỏng" Lâu Hộ phát hiện ra Minh Huy và Ngọc Tuyết Nhi đã gặp phải một sự cố "giải cứu" khi còn nhỏ.
Có rất ít người biết Minh Huy thật ra là con riêng của Minh Thành.
Minh Thành vốn là người phong lưu, trăng hoa, dù đã có vợ sắp cưới nhưng ông ta vẫn phải lòng một cô gái khi đi công tác ở Pháp. Đương nhiên, người đàn ông Minh Thành này cả đời vượt qua ngàn bụi hoa sao có thể để một phiến lá bám lên người, sau khi trở về Trung Quốc bèn lập tức kết hôn cùng vị hôn thê. Nhưng cô gái người Pháp đó lại là một người phụ nữ si tình hiếm thấy, lúc đó cô ta phát hiện bản thân đang mang thai đứa con của Minh Thành nhưng thay vì phá bỏ đứa trẻ, cô ta lại quyết định sinh nó ra… Nhưng bởi vì cơ thể vốn yếu nên sau khi sinh Minh Huy tình hình sức khỏe của cô ta ngày càng yếu, ra đi khi Minh Huy mới tròn ba tuổi. Sau đó, Minh Huy được ông nội của mình đưa đi.
Ông nội của Minh Huy tuy có gia thế lớn nhưng lại rất cưng chiều cô con gái duy nhất của mình, vì vậy ông ta coi Minh Thành và cháu trai thành kẻ gián tiếp giết chết con gái mình. Bởi vậy từ nhỏ Minh Huy đã không được sống hạnh phúc, mặc dù không thiếu cơm ăn áo mặc nhưng bị người nhà đối xử lạnh nhạt, thô bạo khiến tính cách của cậu ta dần trở nên hèn nhát u ám.
Nuôi dưỡng người cháu trai này được ba năm, càng ngày cháu trai càng giống con gái và khuôn mặt của người đàn ông phụ tình kia, ông nội của Minh Huy không chịu được đả kích đã lập tức gửi cậu ta về Trung Quốc cho Minh Thành nuôi dưỡng.
Thời điểm đó, vợ của Minh Thành cũng vừa mới chết do bệnh trầm cảm vì sau khi kết hôn Minh Thành thường xuyên ra ngoài gái gú. Sau khi vợ chết, nghe nói Minh Thành đã buồn bã (?) trong một khoảng thời gian, nhưng không lâu sau ông ta lại vẫn tiếp tục vật lột trong đám đàn bà kia.
Minh Thành cảm thấy khá hạnh phúc khi đột nhiên xuất hiện một người con trai như vậy để nối dõi tông đường, bởi lúc đó cha mẹ sẽ không dùng hôn nhân để hạn chế sự tự do của ông ta nữa, ông ta sẽ có thể hưởng thụ càng nhiều tình yêu hơn. Tuy nhiên bố mẹ của Minh Thành lại không hề hài lòng, nhưng khi nghĩ đến đứa con trai đã hơn ba mươi tuổi mà chưa có con, họ cũng chỉ đành chấp nhận đứa cháu trai này... Dù vậy, thái độ của họ lại lạnh như băng bởi họ cảm thấy đứa con riêng này khiến họ xấu hổ trong giới thượng lưu.
Minh Huy từ một thế giới lạnh lùng đến một thế giới lạnh lẽo khác, điều này càng khiến cậu trở nên đề phòng những người xung quanh hơn, cũng càng ngày càng trở nên u ám và tự ti.
Trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, bởi vì trường học có hoạt động ngoại khóa nên Minh Huy bị lạc trong công viên giải trí, thời gian dài cậu đã quá mệt mỏi và đói. Trong vô tình cậu gặp được Ngọc Tuyết Nhi đang đi chơi cùng mẹ, Ngọc Tuyết Nhi thiện lương nguyện ý bỏ tiền riêng của bản thân mua cho Minh Huy một cây kẹo đường, từ đây hai người kết duyên. Theo nguyên tác miêu tả thì chính là "tia nắng chói chang" tỏa sáng trái tim của Minh Huy.
Sau khi trưởng thành gặp được Ngọc Tuyết Nhi, tuy vào lúc đó Minh Huy đã đính hôn với Lâu Âm nhưng cậu ta vẫn không che giấu chút nào thể hiện tình cảm với Ngọc Tuyết Nhi.. Cuối cùng khiến Lâu Âm nổi cơn ghen cùng một loạt các sự kiện tiếp theo.
Có lẽ đây được gọi là thảm án một cây kẹo đường.
Dù sao trong cuốn sách ngoại trừ khi còn nhỏ có cuộc gặp gỡ trong công viên giải trí thì Minh Huy và Ngọc Tuyết Nhi phải đến khi trưởng thành mới gặp lại nhau.
Nhưng dựa theo phần đầu của cuốn tiểu thuyết, Ngọc Tuyết Nhi thật đã bị một "Ngọc Tuyết Nhi" khác xuyên qua chiếm đoạt cơ thể, như vậy có thể nói "Ngọc Tuyết Nhi" này không phải người đã gặp Minh Huy khi còn nhỏ. Chính vì thế, Lâu Hộ có thể dễ dàng cắt đứt mối liên hệ giữa hai người.
Về việc liệu trong tương lai Minh Huy có trở thành vị hôn phu của em gái mình hay không và liệu cậu ta có tiếp tục ngoại tình với Ngọc Tuyết Nhi hay không... Lâu Hộ biểu thị, bản thân cũng không phải người ăn chay. Nếu Minh Huy vẫn như vậy, anh cũng không ngại ra tay tàn nhẫn... Dù sao thì bọn họ chỉ cần có tình yêu là có thể sống rồi, như vậy tài sản công ty hay thế lực gì đó để anh tiếp quản cũng không tệ.
Chỉ là, mặc dù đã lên kế hoạch phá vỡ buổi gặp mặt của Ngọc Tuyết Nhi và Minh Huy nhưng Lâu Hộ cũng không thể ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy. Cầm ra khăn tay lau ngựa kỳ lân cả chục lần xong anh mới bế em gái bảo bối ngồi lên, chờ đu quay khởi động Lâu Hộ quay đầu lại nhìn đứa trẻ tóc vàng đang khẽ run rẩy kia. Sau đó Lâu Hộ phải tự thôi miên bản thân thật lâu rằng "tất cả đều vì lợi ích lớn trong tương lai" mới miễn cưỡng vui vẻ đi tới.