Những tháng cuối cùng của năm cấp 2 trôi đi trong không khí căng thẳng bao trùm. Kỳ thi chuyển cấp như một ngọn núi lớn sừng sững trước mắt, quyết định cánh cửa bước vào trường cấp 3 nào sẽ mở ra. Với Hạo Dương, áp lực càng tăng lên gấp bội khi cậu biết bố mẹ đặt nhiều kỳ vọng vào việc cậu có thể vào được ngôi trường cấp 3 X cùng với Hàn Duệ.
Những buổi kèm cặp của Hàn Duệ dành cho Hạo Dương trở nên dày đặc hơn bao giờ hết. Ánh đèn bàn thường sáng đến khuya, trên bàn ngổn ngang sách vở, đề cương, giấy nháp. Không còn nhiều những câu chuyện phiếm hay khoảnh khắc lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Thay vào đó là sự tập trung cao độ, tiếng bút sột soạt, và thỉnh thoảng là tiếng thở dài của Hạo Dương.
"Mày giảng lại cho tao chỗ này đi ... Cái phương trình này tao giải lại vẫn sai," Hạo Dương cau mày nhìn bài tập, giọng đầy bất lực.
Hàn Duệ ngồi đối diện, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh, nhưng ánh mắt có chút mệt mỏi. Cậu cũng đang phải gồng mình ôn tập cho kỳ thi quan trọng của chính mình, không chỉ để đỗ vào trường tốt, mà là vào lớp chọn, để đạt điểm cao nhất, để đáp ứng kỳ vọng vô hình nhưng nặng trĩu từ gia đình. Tuy nhiên, khi kèm Hạo Dương, cậu lại kiên nhẫn đến lạ.
"Chỗ này mày áp dụng sai công thức rồi," Hàn Duệ nói, giọng trầm ổn, chỉ vào dòng tính toán của Hạo Dương. “Nhớ không, hôm trước tao nói rồi, gặp dạng này phải dùng cách này mới tối ưu thời gian.”
"Á à! Ừ nhỉ!" Hạo Dương vỗ đùi một cái. “Sao lúc làm tao không nghĩ ra nhỉ? Đầu óc tao dạo này cứ như bị nhét bông gòn ấy.”
"Tập trung cao độ hơn đi, Dương Dương. Còn ít thời gian thôi," Hàn Duệ nhắc nhở giọng dịu hơn một chút.
Hạo Dương nhìn Hàn Duệ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc và hơi phờ phạc của người bạn. “Mày cũng mệt mà vẫn phải kèm tao... Xin lỗi nhé, làm tốn thời gian của mày rồi.”
Hàn Duệ lắc đầu khẽ. "Không sao. Mày cố gắng hiểu là được." Trong lòng, cậu không nghĩ đó là "tốn thời gian". Những giờ kèm Hạo Dương, dù mệt mỏi, lại mang đến cho cậu một cảm giác khác biệt so với việc học một mình – một sự kết nối, một mục đích khác ngoài bản thân. Sự cố gắng của Hạo Dương, dù có lúc rất chậm chạp, lại là động lực cho Hàn Duệ.
Áp lực không chỉ đến từ bài vở, mà còn từ gia đình. Chú Chí Cường và dì Mỹ Hoa không tạo áp lực trực tiếp quá lớn, nhưng những lời hỏi han thường xuyên về tình hình học tập, những ánh mắt hy vọng khi nhìn Hạo Dương ngồi học cùng Hàn Duệ cũng đủ khiến cậu cảm thấy nặng nề.
"Hạo Dương à, cố gắng lên con nhé. Vào được cấp 3 X thì tốt quá. Con học cùng trường với Tiểu Duệ, có gì lại nhờ Tiểu Duệ giúp đỡ," dì Mỹ Hoa nói trong bữa tối, giọng đầy mong mỏi.
Hạo Dương chỉ biết dạ vâng, cúi đầu ăn cơm. Cậu biết bố mẹ mong muốn điều đó. Cậu cũng muốn học cùng trường với Duệ, muốn được tiếp tục gần gũi với người bạn đặc biệt này.
Những ngày cuối cùng trước kỳ thi, không khí càng trở nên căng như dây đàn. Hạo Dương thấy lo lắng tột độ. Cậu sợ mình sẽ làm bố mẹ thất vọng, sợ mình sẽ không vào được trường X, sợ sẽ không học cùng trường với Duệ.
"Tao run quá. Nhỡ tao trượt thì sao?" Hạo Dương nói trong buổi ôn cuối cùng, giọng run run.
Hàn Duệ gấp sách lại, nhìn thẳng vào mắt Hạo Dương. Ánh mắt cậu vẫn trầm tĩnh, nhưng có một sự tin tưởng kỳ lạ. “Mày sẽ không trượt đâu. Mày đã cố gắng rất nhiều rồi. Tao tin mày.”
Lời nói ấy của Hàn Duệ như một liều thuốc an thần đối với Hạo Dương. Sự tin tưởng tuyệt đối từ "học bá" khiến cậu có thêm dũng khí.
Rồi ngày thi cũng đến. Sân trường cấp 3 X, nơi diễn ra kỳ thi, đông nghẹt học sinh và phụ huynh. Không khí vừa nghiêm trang vừa căng thẳng. Hạo Dương và Hàn Duệ đi cùng nhau đến cổng trường.
"Cố gắng làm bài nhé, Dương Dương. Mày làm được mà," Hàn Duệ nói, giọng hơi thấp, đưa tay vỗ nhẹ vào vai Hạo Dương, một cử chỉ động viên hiếm hoi.
"Mày cũng vậy nhé. Thi tốt nhá!" Hạo Dương đáp, cố gắng nở nụ cười tự tin nhất có thể.
Họ tìm số báo danh và phòng thi của mình. Phòng thi của Hàn Duệ nằm ở tầng 2, còn Hạo Dương ở tầng 1, cách nhau không xa. Bước chân vào phòng thi, không khí càng thêm ngột ngạt. Tiếng giám thị dặn dò, tiếng giấy thi sột soạt. Hạo Dương cố gắng hít sâu, trấn tĩnh lại. Cậu nhìn đề thi, cố gắng vận dụng những kiến thức đã được Hàn Duệ kèm cặp. Có những câu cậu làm được, có những câu cậu thấy mông lung. Hình ảnh Hàn Duệ kiên nhẫn giảng bài lại hiện lên trong đầu, như tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Hàn Duệ trong phòng thi của mình, đối diện với những đề bài "khó nhằn" đúng như danh tiếng của kỳ thi. Cậu làm bài một cách tập trung cao độ, đầu óc chỉ chứa đựng công thức và lập luận. Nhưng trong thoáng chốc, hình ảnh Hạo Dương ngồi gãi đầu bên cạnh, ánh mắt đầy cố gắng lại hiện lên. Cậu tự nhủ, phải làm thật tốt, không chỉ cho mình, mà còn vì đã hứa sẽ "cố gắng hết sức" để cùng Hạo Dương bước vào ngôi trường này.
Kết thúc môn thi cuối cùng, cả hai bước ra khỏi phòng thi với tâm trạng lẫn lộn. Hạo Dương thì thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân, nhưng trong lòng vẫn đầy bất an về kết quả. “Tao làm không tốt lắm. Nhiều câu mông lung quá.”
Hàn Duệ điềm tĩnh hơn. "Mày đã cố gắng hết sức rồi mà. Giờ thì chỉ chờ thôi. Đừng lo lắng quá." Dù nói vậy, trong lòng cậu cũng có chút hồi hộp.
Những ngày chờ đợi kết quả thật dài đằng đẵng. Hạo Dương đứng ngồi không yên. Cậu thường xuyên lên mạng tìm kiếm thông tin về ngày công bố kết quả, về điểm chuẩn dự kiến. Hàn Duệ vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, nhưng Hạo Dương biết cậu ấy cũng đang hồi hộp. Hai người thường cùng nhau lên diễn đàn của trường để xem các dự đoán, so sánh đáp án.
Rồi ngày công bố kết quả cũng đến. Sáng hôm đó, cả nhà Hạo Dương và gia đình Hàn Duệ (qua điện thoại với bố mẹ Hàn Duệ ở xa) đều tập trung tại nhà Hạo Dương, cùng nhau truy cập trang web của Sở Giáo dục. Không khí căng thẳng bao trùm.
Hạo Dương là người đầu tiên tra cứu. Cậu gõ số báo danh, tay run run click chuột. Trang web hiện ra điểm số. Hạo Dương nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi vỡ òa. "Đậu rồi! Con đậu rồi mẹ ơi! Bố ơi!" Cậu nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy dì Mỹ Hoa và chú Chí Cường. Điểm của cậu vừa đủ, suýt soát điểm chuẩn vào trường cấp 3 X.
Niềm vui vỡ òa. Chú dì mừng rỡ, nước mắt rơm rớm. Hạo Dương vội vàng tra cứu điểm của Hàn Duệ. Ngay khi thấy số điểm cao ngất ngưởng, cậu reo lên: “Hàn Duệ ! Mày điểm cao nhất nhì trường này luôn đấy! Chắc chắn vào lớp Toán 1 rồi!”
Hàn Duệ nhìn số điểm của mình, vẻ mặt cuối cùng cũng giãn ra, một nụ cười rất khẽ nở trên môi. Cậu không nhảy cẫng lên như Hạo Dương, chỉ cảm thấy một gánh nặng lớn vừa được trút bỏ. Cậu đã làm được. Đã đáp ứng kỳ vọng.
Bố mẹ Hàn Duệ ở nước ngoài gọi điện về ngay sau đó, giọng đầy tự hào và vui mừng khi biết kết quả của con trai, và cả việc Hạo Dương cũng đỗ vào cùng trường.
"Vậy là hai đứa lại học chung trường rồi," dì Tuệ Anh nói qua điện thoại, giọng vui vẻ.
Khoảnh khắc biết kết quả, sự vui mừng và nhẹ nhõm đã lấn át tất cả. Hạo Dương đỗ vào trường X, và quan trọng nhất, cậu sẽ học cùng trường với Hàn Duệ. Hàn Duệ đạt điểm cao, đáp ứng kỳ vọng, và cậu biết mình sẽ tiếp tục có Hạo Dương ở bên trong những năm tháng cấp 3 sắp tới. Hai người nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh niềm vui và sự kết nối đặc biệt, dù ở thời điểm này, đó vẫn là tình cảm của tình bạn thân thiết nhất, của sự dựa dẫm và quan tâm sâu sắc.