Chú Chí Cường và dì Mỹ Hoa luôn đau đáu nỗi lo về việc học của Hạo Dương. Cậu bé nhà mình cứ mải mê với trái bóng, những con số và chữ nghĩa thì cứ như "kẻ thù truyền kiếp". Giờ đã là cuối cấp 2 rồi, chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi chuyển cấp đầy cam go. Thành tích của Hạo Dương hiện tại e rằng khó lòng vào được một trường cấp 3 tốt theo ý nguyện của bố mẹ. Nhìn sang cậu con trai nhà hàng xóm, Lâm Hàn Duệ, chỉ bằng tuổi Hạo Dương thôi mà đã là "ngôi sao sáng" về học hành, chú dì không khỏi ngưỡng mộ và đặt niềm tin.
Một buổi chiều cuối tuần, sau bữa cơm ấm cúng có cả nhà Hàn Duệ sang dùng bữa, không khí gia đình rộn rã tiếng cười. Khi mọi người đang ngồi uống nước và ăn tráng miệng, dì Mỹ Hoa khẽ khàng lên tiếng, giọng có chút e dè:
“Tiểu Duệ này, dì có chuyện muốn nhờ con.”
Hàn Duệ lễ phép ngước nhìn dì Mỹ Hoa với ánh mắt chăm chú. “Dạ, dì cứ nói ạ.”
"Thằng Dương nhà dì ấy mà... con biết rồi đấy, nó chỉ giỏi chạy nhảy trên sân thôi, còn sách vở thì kém quá. Giờ đã cuối cấp 2 rồi, sắp thi chuyển cấp rồi. Dì thấy con học giỏi xuất sắc như thế, có khi nào con... con dành chút thời gian kèm thêm cho nó ôn thi được không? Nhất là môn Toán với Lý ấy..." Dì Mỹ Hoa nhìn Hàn Duệ đầy hy vọng, rồi lại quay sang lườm Hạo Dương đang ngồi gãi đầu, khuôn mặt hơi đỏ lên vì ngượng, cười hềnh hệch bên cạnh. “Nó chỉ chịu ngồi yên nghe lời con thôi đấy.”
Hạo Dương nghe mẹ nói vậy thì hơi đỏ mặt, vội thanh minh, giọng lí nhí: “Mẹ ơi! Con có kém lắm đâu! Con chỉ không giỏi bằng Hàn Duệ thôi mà! Mấy cái môn tự nhiên ấy nó... nó lạ lẫm với con quá!”
Chú Chí Cường cười lớn, cái bụng tròn rung rung, vỗ vai con trai bốp bốp: “Không kém mà đề nào cũng 'lạ lẫm'? Nghe lời Tiểu Duệ đi, nó thông minh thế cơ mà! Kèm cho mày vào được trường cấp 3 tốt hoặc có thể vào cùng trường với Tiểu Duệ thì bố mẹ mới yên tâm.”
Hàn Duệ nhìn nụ cười gượng gạo và vẻ ngượng nghịu đáng yêu của Hạo Dương, rồi nhìn ánh mắt chất chứa hy vọng của chú dì. Cậu chưa từng kèm cặp ai một cách nghiêm túc, đặc biệt là ôn thi chuyển cấp quan trọng như thế này. Nhưng từ chối sự nhờ cậy của gia đình chú dì, những người luôn đối xử tốt với mình như vậy, là điều Hàn Duệ không thể làm được.
"Dạ.... dạ, được ạ," Hàn Duệ đáp, giọng hơi ngập ngừng ban đầu nhưng nhanh chóng trở nên quả quyết. “Cháu sẽ cố gắng hết sức để cùng Hạo Dương ôn tập tốt nhất cho kỳ thi sắp tới ạ.”
Dì Mỹ Hoa mừng rỡ ra mặt: “Ôi tốt quá! Dì biết ngay mà! Tiểu Duệ ngoan quá! Cảm ơn con nhiều lắm nhé! Có gì không hiểu, Tiểu Dương phải hỏi Tiểu Duệ ngay đấy!”
Chú Chí Cường cũng gật gù hài lòng, trong khi Hạo Dương chỉ biết nhìn Hàn Duệ với ánh mắt biết ơn pha lẫn ngại ngượng. Lời cảm ơn khẽ khàng thoát ra từ môi cậu: “Cảm ơn... cảm ơn, Hàn Duệ.”
Và thế là, những buổi học thêm đặc biệt bắt đầu, ngay trong những tháng cuối cùng của năm cấp 2. Địa điểm thường là góc bàn học yên tĩnh trong phòng khách nhà Hạo Dương, nơi có đủ ánh sáng tự nhiên vào ban ngày và ánh đèn bàn vàng ấm áp khi tối xuống. Hạo Dương, khác với vẻ lề mề thường ngày, chuẩn bị sẵn sách vở, bút thước một cách tươm tất, và một ly nước cam mát lạnh do dì Mỹ Hoa cẩn thận pha sẵn. Hàn Duệ mang theo tập tài liệu tự soạn, những quyển sách tham khảo dày cộp và ánh mắt nghiêm túc thường thấy khi nói đến chuyện học hành.
Những buổi học ban đầu khá khó khăn, đúng như dự đoán. Hạo Dương dễ mất tập trung, ánh mắt cứ nhìn ra cửa sổ, hoặc chăm chú nhìn con kiến bò trên tường. Đầu óc cậu dường như chỉ phù hợp với những đường bóng, những chiến thuật trên sân, chứ không phải những con số nhảy múa trong phương trình hay định luật vật lý khô khan.
"Hạo Dương, mày tập trung một chút đi," Hàn Duệ khẽ nhắc nhở lần thứ n, giọng trầm ổn nhưng không hề gắt gỏng. Vẻ ngoài lạnh lùng của cậu vẫn hiện hữu, ngay cả khi đang giúp đỡ bạn mình.
Hạo Dương quay lại, cười hì hì gãi đầu, vẻ mặt đầy bất lực: “Khó quá! Sao mấy cái này nó cứ rối tinh rối mù trong đầu tao ấy! Tao thấy mấy cái công thức này còn khó hiểu hơn chiến thuật bóng rổ nữa!”
Hàn Duệ thở dài, rất khẽ, chỉ đủ cho chính cậu nghe thấy. Cậu không bực bội. Thay vào đó, cậu cảm thấy một sự thôi thúc muốn Hạo Dương hiểu, muốn cậu ấy không còn chật vật nữa. Cậu đưa tay chỉ vào bài toán trên trang giấy, giảng lại từ đầu bằng một cách khác, đơn giản hơn, sử dụng những ví dụ dễ dàng nhất cho Hạo Dương. Cậu nhận ra, cách tiếp thu của Hạo Dương hoàn toàn khác biệt với cậu. Cậu ấy cần được hình dung, cần được liên tưởng đến những điều cụ thể, chứ không phải chỉ nhồi nhét lý thuyết hay công thức trừu tượng. Hàn Duệ bắt đầu dành thêm thời gian tìm tòi những phương pháp giảng bài sáng tạo hơn, phù hợp với Hạo Dương hơn – cách mà cậu chưa bao giờ phải làm cho bản thân.
"Thế này nhé, mày coi cái X này giống như điểm số mày cần đạt để cả đội thắng ấy. Để đạt được điểm số đó, mày phải làm theo từng bước này, như triển khai một pha tấn công vậy..." Hàn Duệ thử ví dụ, ánh mắt chăm chú nhìn phản ứng của Hạo Dương, vẻ mặt vẫn giữ sự điềm tĩnh thường thấy.
Mắt Hạo Dương, vốn đang lờ đờ, bỗng sáng lên: “À! Tức là phải 'phá vỡ hàng phòng ngự' của bài toán theo từng bước?”
Hàn Duệ khẽ mỉm cười, nụ cười rất nhẹ chỉ đủ làm khóe môi nhếch lên một chút, nhưng trong mắt cậu có ánh lên vẻ hài lòng. “Đúng vậy. Rất tốt. Giờ thử làm bước tiếp theo xem nào.”
Hạo Dương thấy nụ cười hiếm hoi của Hàn Duệ thì như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu cảm thấy vui lạ lùng khi thấy Hàn Duệ cười vì mình hiểu bài, dù nụ cười ấy chỉ thoáng qua. Cậu không muốn làm Hàn Duệ thất vọng. Hạo Dương cố gắng hết sức, dù có lúc đầu óc thật sự muốn "nhảy múa" theo tiếng gọi của trái bóng ngoài kia.
Những buổi học không chỉ có kiến thức. Có những lúc Hạo Dương mệt mỏi, gục đầu xuống bàn, chỉ muốn ngủ. Hàn Duệ sẽ dừng lại, không thúc giục, không trách mắng. Cậu chỉ im lặng nhìn Hạo Dương, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, rồi khẽ đẩy cốc nước cam lại gần, hoặc đặt một cái bánh ngọt lên bàn. “Nghỉ một lát đi.”
Có những lúc, Hạo Dương sẽ đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hào hứng kể về một trận đấu bóng rổ vừa xem, hay một pha ghi bàn đẹp mắt. Hàn Duệ sẽ lắng nghe, không ngắt lời, không tỏ vẻ nhàm chán. Cậu nhìn ánh mắt Hạo Dương sáng rực khi nói về đam mê của mình, nhìn khuôn mặt cậu ấy tràn đầy sức sống, và trong lòng dấy lên một cảm giác ấm áp lạ lùng, một niềm vui thầm kín khi nhìn thấy Hạo Dương hạnh phúc. Thế giới của Hạo Dương, khác biệt hoàn toàn với thế giới của cậu, nhưng lại đầy màu sắc và nhiệt huyết, như một liều thuốc giải độc cho sự cô độc và áp lực mà cậu đang mang.
Dần dần, những buổi học thêm cuối cấp 2 ấy trở thành khoảng thời gian mong đợi của cả hai, dù với những lý do khác nhau. Đối với Hạo Dương, đó không chỉ là việc học để thi chuyển cấp hay làm bố mẹ vui lòng, mà là cơ hội được ở gần Hàn Duệ, được nhìn thấy một khía cạnh kiên nhẫn, một chút dịu dàng (rất hiếm hoi) khác với vẻ "lạnh lùng, khó gần" mà mọi người vẫn nói về cậu ấy. Cậu cảm thấy thoải mái và an toàn khi ở bên Hàn Duệ.
Trong sâu thẳm trái tim của Hàn Duệ, Hạo Dương là một người bạn vô cùng đặc biệt. Hạo Dương mang lại cho cậu sự bình yên, sự chân thành và một thế giới hoàn toàn khác biệt so với những con số và áp lực. Hàn Duệ quý trọng Hạo Dương, cảm thấy thoải mái và được là chính mình hơn khi ở bên cạnh cậu ấy.
Hạo Dương vẫn vô tư hơn. Cậu nhận thấy Hàn Duệ không lạnh lùng như mọi người nói, và chắc chắn không lạnh lùng với cậu. Khi ở cạnh Hàn Duệ, Hạo Dương thấy thoải mái, an toàn và rất thật. Cậu thích cái cách Hàn Duệ kiên nhẫn giảng bài, thích cái nụ cười hiếm hoi ấy, thích sự im lặng dễ chịu khi ở cạnh nhau. Có đôi lúc, Hạo Dương cảm thấy hơi bối rối trước ánh mắt quá đỗi chăm chú của Hàn Duệ khi cậu ấy nhìn mình. Nhưng cậu không hiểu rõ đó là cảm xúc gì, chỉ nghĩ đơn giản đó là sự thân thiết đặc biệt giữa hai người bạn đã lớn lên cùng nhau. Cậu chưa nhận ra rằng, mình cũng đang dành cho Hàn Duệ một tình cảm vượt trên mức bạn bè, một tình cảm sẽ sớm bùng cháy khi đối diện với nguy cơ mất đi người đó.
Dưới ánh đèn bàn, bên những quyển sách mở dang dở và ly nước cam đã vơi đi một nửa, tình cảm đặc biệt của tình bạn thân thiết ấy cứ lặng lẽ lớn dần, đan xen vào nhau. Những tháng cuối cấp 2 bình yên trôi qua, chuẩn bị cho họ bước vào cánh cửa cấp 3 - nơi những biến cố lớn hơn, những thử thách nghiệt ngã hơn, nơi tình cảm lãng mạn sẽ bắt đầu nảy nở trong hoàn cảnh đặc biệt, và cả những khoảnh khắc định mệnh sắp ập đến, mà cả hai người ở thời điểm đó, với tâm hồn non nớt của tuổi 14-15, vẫn chưa thể nào lường trước được.