Khu phố X nép mình yên bình bên dòng sông, mang hơi thở chậm rãi của những năm tháng cũ. Nơi đây có những con ngõ nhỏ quanh co lát gạch rêu phong, nơi ánh nắng chiều lọt qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên nền đất ẩm, dẫn lối đến những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi hiền lành san sát nhau. Mùi hương của hoa sữa tháng Mười, tiếng rao lảnh lót của gánh hàng rong buổi sớm, hay tiếng cười đùa rộn rã của lũ trẻ sau giờ học... tất cả hòa quyện tạo nên một không gian quen thuộc, thấm đẫm ký ức. Giữa không gian tĩnh lặng và đầy hoài niệm ấy, có hai con người bằng tuổi nhau, cùng sinh ra và lớn lên dưới bầu trời này, mang hai thái cực đối lập nhưng lại gắn bó sâu sắc: Lâm Hàn Duệ và Trần Hạo Dương.
Họ cùng học chung một trường từ cấp hai, rồi lên cấp ba. Lâm Hàn Duệ được biết đến là "học bá" nổi tiếng, không chỉ trong trường mà còn cả khu phố. Cậu trầm tĩnh, ít nói, với vầng trán cao và đôi mắt một mí sắc sảo ẩn chứa nhiều suy tư. Hàn Duệ khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần, dường như cả thế giới của cậu thu gọn trong những trang sách dày cộp, những công thức phức tạp và những bài kiểm tra luôn đạt điểm tuyệt đối. Mái tóc đen gọn gàng, dáng người hơi gầy, và cách cậu bước đi chậm rãi, cẩn trọng càng làm tăng thêm cảm giác tách biệt với thế giới xung quanh.
Đối lập hoàn toàn, Trần Hạo Dương như một vệt nắng rực rỡ, lan tỏa hơi ấm và năng lượng tích cực đến mọi nơi cậu đi qua. Cậu năng động, hoạt bát, luôn nở nụ cười tươi tắn như ánh ban mai, với đôi mắt to tròn lấp lánh sự tò mò và một chút tinh nghịch. Hạo Dương không phải là người giỏi ngồi yên đọc sách, cậu yêu sự vận động, tiếng hò reo và tinh thần đồng đội. Thành tích học tập của Hạo Dương chỉ lẹt đẹt ở mức đủ qua môn, khiến bố mẹ đôi lúc phiền lòng, nhưng cậu là ngôi sao sáng nhất trên sân bóng rổ của trường, với những pha đi bóng nhanh nhẹn và những cú ném quyết đoán. Quần áo của cậu thường dính bụi hoặc có vệt cỏ, đầu tóc lúc nào cũng hơi rối bù vì vừa chạy nhảy xong. Hạo Dương là người của đám đông, là trung tâm của mọi cuộc vui.
Hai ngôi nhà của họ chỉ cách nhau đúng một bức tường gạch cũ, như thể được số phận sắp đặt để hai cuộc đời đối lập ấy luôn nằm cạnh nhau. Mối quan hệ giữa hai gia đình vượt xa mức hàng xóm thông thường, thân thiết như thể họ là một đại gia đình. Chú Trần Chí Cường và dì Trần Mỹ Hoa, bố mẹ của Hạo Dương, là những người xởi lởi, hào sảng, luôn mở rộng cửa chào đón Hàn Duệ. Dì Mỹ Hoa nấu ăn rất ngon, những bữa cơm tối ở nhà họ Trần luôn đông vui, ấm áp. Hàn Duệ, dù ít nói hơn, luôn được yêu quý bởi sự lễ phép và thông minh vượt trội. Ngược lại, bố mẹ Hàn Duệ, chú Lâm Bác Văn và dì Lâm Tuệ Anh, dù trầm tính và có phần lo toan hơn, cũng rất quý mến sự lanh lợi và chân thành của Hạo Dương. Họ thường gửi những món quà nhỏ, hay nhờ Hạo Dương chạy giúp vài việc vặt.
Từ thuở còn bé xíu, Hạo Dương đã luôn là người chủ động kéo Hàn Duệ ra khỏi thế giới của riêng cậu. Khi những đứa trẻ khác túm tụm chơi bi, chơi đáo trong con ngõ, Hàn Duệ thường ngồi một mình dưới mái hiên đọc sách. Hạo Dương sẽ chạy đến, với cái mũi hếch lên và đôi mắt tò mò: "Hàn Duệ ! Ra chơi với tao đi! Chán lắm!". Hàn Duệ thường chỉ ngước lên nhìn, khẽ lắc đầu. "Tao phải học bài." Hạo Dương không bỏ cuộc, cậu sẽ ngồi xuống cạnh Hàn Duệ, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, về con mèo nhà hàng xóm vừa bắt được chuột, về viên bi mới thắng được, về ước mơ trở thành cầu thủ bóng rổ. Hàn Duệ vẫn đọc sách, nhưng khóe môi khẽ cong lên, và cậu lắng nghe. Cậu thích cái giọng nói lảnh lót, đầy năng lượng của Hạo Dương.
Áp lực vô hình đè nặng lên vai Hàn Duệ từ rất sớm, bố mẹ cậu, đặc biệt là mẹ Tuệ Anh, đặt toàn bộ hy vọng và tương lai của gia đình vào việc học của cậu con trai duy nhất. "Con phải cố gắng học tập Duệ à. Bố mẹ đặt hết vào con đấy." Lời nhắc nhở ấy vang lên thường xuyên, thấm vào tâm trí và biến thành gánh nặng khổng lồ. Hàn Duệ hiểu, và cậu chấp nhận gánh nặng đó. Cậu vùi đầu vào học, học quên ăn quê. Buổi tối, cậu thường xuyên ngủ muộn để học. Có lần Hạo Dương, trèo qua bức tường thấp để sang tìm, thấy Hàn Duệ ngủ gục trên bàn học, quyển sách vẫn mở, nét mặt nhăn lại vì mệt mỏi. Hạo Dương chỉ lặng lẽ đắp chăn cho cậu rồi về.
Hàn Duệ nhìn Hạo Dương, nhìn vào sự vô tư, năng lượng và niềm đam mê rực cháy trong đôi mắt cậu, và cậu khao khát được như vậy. Được sống hết mình cho một điều gì đó mà không phải lo toan, không phải gánh vác. Hạo Dương như một nguồn sáng đối lập hoàn toàn với thế giới đầy áp lực và sự cô độc mà Hàn Duệ đang sống. Bên cạnh Hạo Dương, sự căng thẳng của Hàn Duệ dịu lại. Cậu lắng nghe những câu chuyện tưởng chừng vụn vặt của Hạo Dương, nhìn thấy cậu ấy vui vẻ trên sân bóng, và cảm nhận được sự chân thành, sự ấm áp mà cậu thiếu thốn.
Trong sâu thẳm trái tim của Hàn Duệ, tình cảm dành cho Hạo Dương đã vượt qua tình bạn đơn thuần. Đó là sự ngưỡng mộ đối với nguồn năng lượng tích cực ấy, là sự bình yên mỗi khi ở bên cạnh, là sự khao khát được chia sẻ thế giới nội tâm phức tạp của mình, và là một thứ cảm xúc đặc biệt, sâu sắc, lãng mạn, mà ở lứa tuổi mới lớn, cậu chưa thể gọi tên hay dám đối diện. Nó bắt đầu chớm nở, âm thầm, như một bí mật chỉ riêng cậu biết.
Còn Hạo Dương, cậu yêu quý Hàn Duệ theo một cách rất tự nhiên, rất thân thuộc. Hàn Duệ là bạn thân nhất của cậu, là người luôn trầm tĩnh lắng nghe, là người thông minh nhất mà cậu biết. Hạo Dương chưa hiểu hết gánh nặng của Hàn Duệ, chưa cảm nhận được sự cô độc đằng sau vẻ ngoài xa cách ấy. Cậu chỉ biết rằng ở bên Hàn Duệ rất thoải mái, rất thật. Cuộc sống của Hạo Dương lúc này vẫn là màu nắng, là tiếng hò reo trên sân bóng, là những bài học phải vật lộn và những buổi làm thêm (dù chỉ là phụ giúp việc vặt cho chú hàng xóm hay làm thêm ở quán tạp hóa nhỏ trong khu phố để có thêm tiền tiêu vặt, tự lập từ sớm). Cậu "vô lo vô nghĩ" hơn so với Hàn Duệ, nhưng sự quan tâm và yêu quý dành cho người bạn cùng tuổi cạnh nhà là thật lòng, và sẽ là điểm tựa vững chắc cho những biến cố sắp xảy ra, đồng thời là nguồn sáng vô thức mà Hàn Duệ tìm kiếm.