Hệ thống số 1234 dù gì cũng còn vài phần đầu óc, giờ số 1001 đã tới, mấy quả cầu mèo khác cũng lũ lượt xúm lại, chiều hướng dư luận rõ ràng đang nghiêng về phía 2333, nó căn bản không chiếm được lợi gì, bèn hằn học liếc 2333 một cái, sau đó giận dữ dẫn đàn em bỏ đi.

Cái đuôi quấn chặt, vòng quanh người một vòng.

“Chúng ta cứ thế mà đi sao?” Một trong ba quả cầu mèo chặn đường, quả cầu mèo đứng bên trái thắc mắc hỏi, giọng nói có phần khờ khạo: “Sao chúng ta không cho số 2333 nếm tí đau đớn? Trông cậu ta yếu lắm.”

Hệ thống số 1234: “……số 1414, cậu muốn chết à? Sao cậu biết cậu ta yếu? Cậu từng đánh nhau với cậu ta chưa?”

Hệ thống số 1414: “Tôi chưa, nhưng cậu ta trông thực sự rất yếu thật mà.”

Hệ thống số 1234: “Cậu ta không yếu, tôi từng bị cậu ta đánh rồi.”

Hệ thống số 1414: “???”

Đại ca… không thể nào nha???

1234 vừa quay vòng lơ lửng vừa nói, tuy miệng vẫn còn lải nhải, nhưng tốc độ di chuyển thì không hề chậm, hoàn toàn là đang sử dụng chiến lược rút lui, nhìn ngoài thì có vẻ giống một vai ác ngu xuẩn đang nhảy nhót, nhưng thực ra nó cực kỳ tỉnh táo.

“Tuy ban đầu, tôi chỉ định lợi dụng việc cậu ta không chịu nâng cấp hệ thống để khiến dư luận phẫn nộ một chút, tốt nhất là tạo ra chỉ trích công khai, mục đích đó tuy không đạt được, nhưng mục tiêu cốt lõi thì tôi đã đạt rồi.”

Nó cười hiểm độc.

“Khiến cho số 2333 không mua được năng lượng bổ sung vị bánh nhân pho mát!”

Hai đàn em quả cầu mèo: “……”

Chút tiền đồ này… À không! Đại ca thật cao tay! Quá là âm hiểm xảo trá!

Thấy ba quả cầu bắt nạt đã rút lui, hệ thống số 2333 cực kỳ đắc ý, cậu dùng cái đuôi xoa eo, tạo dáng như một ấm trà nhỏ có tai mèo tròn vo.

“Xem ra số 1314 vẫn còn tỉnh táo.” Hệ thống số 1001 nhàn nhạt bình luận, nó là nói đến quả cầu mèo nãy giờ vẫn dùng đuôi che mặt vì xấu hổ, cũng là quả cầu duy nhất giữ được bình tĩnh. Trước khi rời đi, số 1314 còn quay lại gật đầu với bọn họ, ánh mắt mang theo đôi chút áy náy.

“Tôi biết cậu ta chưa chắc tự nguyện đi gây chuyện, nhưng ngày thường cứ bám theo số 1234, cũng đâu còn cách nào khác.”

Số 2333 là quả cầu mèo thiện lương thấu hiểu lòng người, lập tức tỏ vẻ thông cảm, thế nhưng khi vừa gật đầu đến nửa chừng, cậu bỗng nhiên phát hiện một chuyện.

Cậu lập tức quay đầu nhìn về phía quầy bán cơm, nơi vốn là mục tiêu hôm nay, ở đó, hàng xếp đã không còn quả cầu mèo nào, cửa sổ cũng đóng chặt, phía sau cửa, robot phụ trách phát năng lượng bổ sung cũng thản nhiên kéo cửa sổ nhỏ lại, mà thời gian mới vừa điểm… 12 giờ.

Một giây sau, toàn nhà ăn vang lên tiếng khóc thảm của hệ thống số 2333:

“Meo ngaooooo!!!”

Ba quả cầu đang rút lui phía xa nghe thấy, tức khắc bay càng nhanh hơn.

Nhìn số 2333 ủ rũ đến mức tai mèo cũng cụp xuống, số 1001 thở dài, an ủi:

“Cũng tại tôi quên lấy phần giúp cậu, giờ thì năng lượng bổ sung vị bánh nhân pho mát chắc chắn không còn nữa rồi, hay ăn vị thịt kho tàu đi, hôm nay mới ra mắt.”

“Nhưng tối qua tôi cũng ăn vị đó rồi, Quý Ỷ Nguy mời tôi ăn.” Hệ thống số 2333 nức nở kể khổ, nhưng giờ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Cậu hồi tưởng lại hương vị bữa tối hôm qua và cả nụ cười vui vẻ của Quý Ỷ Nguy khi nhìn cậu hút năng lượng bổ sung, đột nhiên cảm thấy… cũng được.

Cũng ngon mà!

Đôi tai máy móc của hệ thống số 2333 tức khắc bật dậy, cậu vốn là quả cầu mèo có khả năng điều chỉnh cảm xúc cực kỳ nhanh, nhưng không ngờ, ngay lúc mở cửa hàng hệ thống, tìm đến mục năng lượng bổ sung vị thịt kho tàu mới ra kia, cậu liền thấy, ngay chính giữa hình ảnh món ăn ngon đẹp đến chảy nước miếng, lại đánh rõ hai chữ to tướng:

【 Bán hết. 】

Cũng do Quý Ỷ Nguy tính sai, anh chỉ nghĩ nếu mua hết một lượt, như vậy Tam Tam vĩnh viễn sẽ luôn có cái để ăn, mỗi lần Tam Tam muốn ăn, anh đều có thể nói là lúc đó thấy Tam Tam thích nên mua dư một cái, dư hai cái, dư… à thì, một trăm cái.

Nhưng tất cả đều dựa trên tiền đề là anh và hệ thống 2333 vẫn luôn dính chặt lấy nhau, không tách rời, mà giờ gặp phải tình huống hệ thống số 2233 nghỉ phép… thì xong đời rồi.

Số 2333: “……”

Số 2333 lập tức cụp tai mèo xuống, phát ra tiếng mèo rên rỉ đau khổ đầy nội lực:

“Meo ngao! Năng lượng bổ sung vị thịt kho tàu mới ra bị mua sạch rồi!”

Số 1001 cũng không lường trước chuyện này, nhìn bạn tốt đau khổ, nó chỉ có thể an ủi:

“…… Nén bi thương.”

Số 2333 đắm chìm trong nỗi bi thương, nhưng nhắc đến chuyện bị mua hết, cậu lập tức phản xạ có điều kiện mà nhớ đến khách vip của thương thành, tên con trai phá của, kẻ nổ lực phấn đấu khiến tích phân về 0, Quý Ỷ Nguy.

Song cậu nhanh chóng tự trách mình, Quý Ỷ Nguy đã bị cậu nhắc nhở và hứa thay đổi, chắc chắn sẽ không còn làm ra hành vi mua sạch cả cửa hàng như trước, cậu không nên cứ nghĩ mọi chuyện xấu đều là do Quý Ỷ Nguy.

Lúc vừa sạc điện vừa ngủ, số 2333 vẫn còn thút thít, căn phòng sạc rộng rãi và yên tĩnh nằm ở tầng hầm thứ hai, nơi các hệ thống quả cầu mèo đều có cọc sạc riêng, nhóm quả cầu mèo thường hay lặng lẽ nằm đây vào lúc tan ca hay nghỉ phép, vừa sạc điện, vừa mơ màng chìm vào một giấc ngủ nửa tỉnh nửa mơ.

Để phân tán sự chú ý, số 2333 ép mình không được nghĩ đến bất kỳ loại năng lượng bổ sung nào, mà phải nghĩ đến Quý Ỷ Nguy.

Nói mới nhớ, bây giờ Quý Ỷ Nguy đang làm gì nhỉ? Rõ ràng mới chia tay chưa tới hai tiếng, vậy mà cậu đã bắt đầu nhớ người ta rồi.

Dù sao, từ sau khi ký kết quan hệ hệ thống, ký chủ, họ rất hiếm khi rời nhau lâu như vậy.

…… Chắc là đang ngủ rồi nhỉ? Mong anh không ngủ trễ quá.

Nghĩ tới nghĩ lui, trên màn hình điện tử của số 2333 vẫn còn treo gương mặt mèo đang khóc, nhưng cậu cũng đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

“Anh Thịnh! Anh Thịnh! Tin vui nè! Tin siêu cấp vui luôn!”

Đêm khuya, vừa xử lý xong mọi chuyện lặt vặt, Thịnh Tụng Thời đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn đầu tiên từ người bạn thân kiêm cấp dưới của mình, người đưa tin chính là bạn lâu năm của anh, Trịnh Hỉ Bi, người như tên, đặc biệt thích dùng những cụm từ như “tin vui” hay “tin buồn” để tóm tắt thông tin tình báo vừa thu thập được, tính cách thì khoa trương, nhưng trong khoản thu thập tình báo thì lại cực kỳ đáng tin.

Thịnh Tụng Thời nhướng mày. Có thể được gọi là “tin siêu cấp vui”… chẳng lẽ liên quan đến Quý Ỷ Nguy?

“Không sai! Kinh người chưa! Tôi điều tra được là hệ thống số 2333 đã để lại một cái bánh nướng siêu to trong nhà Quý Ỷ Nguy! Không phải bánh nướng thì cũng là bánh bao!”

Thịnh Tụng Thời: “…… Cậu điều tra kiểu gì vậy?”

Giọng Trịnh Hỉ Bi nghe như vô cùng kiêu ngạo lại hả hê:

“Tôi tới ngay dưới cửa sổ nhà anh ta, dùng tư thế hút cạn không khí trong vòng mười dặm, ngửi được một cái!”

Hít ——

Bánh! Là bánh nướng lớn!

Thơm quá đi mất, chắc chắn là làm rất ngon! Thì ra hệ thống đô 2333 còn biết nấu ăn, thậm chí còn làm được cả khối bánh áp chảo tạo hình nữa, đây có phải là năng lực đặc biệt của mấy hệ thống được thiết lập tính cách đáng yêu không? Nếu không thì tôi cũng đổi thiết lập tính cách của hệ thống nhà tôi từ ngớ ngẩn thành đáng yêu luôn?

Thịnh Tụng Thời lập tức đỡ trán thở dài.

Thật sự có người đứng dưới cửa sổ nhà hàng xóm, hít mạnh một hơi để đoán hôm nay người ta ăn gì sao? Việc Trịnh Hỉ Bi vẫn còn sống sót quay về được chứng tỏ là Quý Ỷ Nguy không muốn để ý đến hắn, hoặc là đang làm chuyện quan trọng hơn, nếu không thì Trịnh Hỉ Bi đã mất cả mũi lẫn đầu từ lâu rồi.

Mà đang làm gì thì, có thể là…

Ăn bánh nướng lớn?

Dù có nghiêm khắc trách mắng Trịnh Hỉ Bi vì liều mạng để có được tin tình báo này, nhưng phải công nhận đây là một tin tức tốt, Thịnh Tụng Thời lại không thể hoàn toàn vui mừng được.

“Đừng vui mừng quá sớm, cái bánh nướng lớn mà số 2333 để lại, e là chỉ giữ chân được Quý Ỷ Nguy nhất thời thôi.”

Thịnh Tụng Thời nói bình tĩnh, nhưng cứ nhắc đến bánh nướng lớn là lời nói nghiêm túc của anh lại mang chút cảm xúc vui vẻ.

“Dựa theo tính cách của Quý Ỷ Nguy, tôi nghi ngờ trong ngày mai thôi, anh ta sẽ ăn sạch toàn bộ bánh nướng lớn.”

Trịnh Hỉ Bi lập tức hoảng hốt.

“Nhưng mà… số 2333 là một hệ thống rất cẩn thận, bánh nướng để lại chắc cũng đủ dùng trong ba ngày chứ? Mới một đêm thêm một ngày thôi mà… Ăn hết luôn sao?”

Quý Ỷ Nguy không sợ no tới chết à???

“Nhưng mà, tuy chỉ giữ chân được một ngày, đối với chúng ta mà nói cũng đã đủ rồi.” Ánh mắt Thịnh Tụng Thời chợt trầm xuống, hắn tháo cặp kính gọng bạc không độ đang đeo trên mũi xuống, cầm trong tay dùng khăn mềm lau cẩn thận, đây là một động tác quen tay mỗi khi hắn đang suy nghĩ.

“Ngày mai vào ban ngày, trong hệ thống sẽ tiến hành phân phối và điều động thế giới cấp cao. Chuyện này đã được ghi vào lịch công tác từ trước, chúng ta cũng đã chuẩn bị cho giai đoạn trước rất lâu.”

Trịnh Hỉ Bi không nói gì, dĩ nhiên là hắn biết, tất cả ký chủ nằm trong kế hoạch của bọn họ hiện giờ đều đang được chuẩn bị để tranh quyền nhập cảnh vào một thế giới cấp cao, họ cần phải để một trong số các hệ thống thuộc kế hoạch giành được quyền vào thế giới đó.

—— Tên của thế giới nhiệm vụ là 【Đại Hồ】.

“Buổi sáng ngày mai, tôi sẽ đến trung tâm nhiệm vụ ở Rương Đình để xác nhận lại.” Giọng Thịnh Tụng Thời đều đều, nhưng nếu lắng nghe kỹ sẽ nghe ra được chút uể oải. “Quý Ỷ Nguy đã hoàn toàn càn quét sạch sẽ thế giới mục tiêu trước đó của chúng ta【Vùng cấm số 306】 Vì không còn tích điểm thu hoạch được nữa, chủ hệ thống sẽ không cho phép ký chủ tiếp tục vào lại.”

“Chẳng phải chúng ta mất trắng một cái thế giới rồi sao……”

“Đúng vậy, nhưng chỉ có thể chấp nhận, rồi dồn toàn bộ lực lượng tập trung vào tranh giành【Đại Hồ】.”

Dù vậy, Trịnh Hỉ Bi vẫn rất lạc quan.

“Anh Thịnh, nghĩ theo hướng tích cực đi, bây giờ Quý Ỷ Nguy đang ở nhà gặm bánh nướng lớn, chắc là sẽ không đến phá rối chúng ta đâu."

“Ừ…”

Thịnh Tụng Thời cũng cảm thấy kế hoạch này theo lý thì không thể xảy ra vấn đề gì, chỉ là hắn mơ hồ có cảm giác như chính mình đã xem nhẹ một nhân vật tròn trịa quan trọng nào đó, cảm giác đó chỉ thoáng lướt qua trong giây lát, khiến hắn không thể nắm bắt được.

“Về phần công tác bảo mật với từng hệ thống, đã làm đến đâu rồi?” Hắn vẫn chưa yên tâm, lại hỏi thêm một câu.

“Cứ yên tâm, tôi đã dặn kỹ rồi, sẽ không có ký chủ nào trực tiếp nói với hệ thống rằng muốn [Đại Hồ], họ chỉ nói là muốn một thế giới cấp cao, hệ thống sẽ tự động đi tranh giành.”

Thịnh Tụng Thời gật đầu, lại đeo kính lên lần nữa, sau tròng kính, ánh mắt hắn lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.

“Hỉ Bi, bất kể lúc nào, chúng ta cũng phải ghi nhớ.” Hắn chậm rãi nói, “Những hệ thống kia, chỉ là con rối máy móc, trình tự cứng nhắc, là chó săn của hệ thống chủ, còn chúng ta là…”

“Kẻ địch của chúng.”

“Meo… meo meow… năng lượng bổ sung vị bánh pho mát đặc biệt dành cho meo meo…”

Trong phòng sạc yên tĩnh, mấy ngàn con "rối máy móc", "trình tự cứng nhắc", "chó săn của hệ thống chủ" đang trong trạng thái nạp điện. Đèn trên thân hệ thống số 1001 sáng lên, nó như thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang thì thầm nói mớ, ngẩng đầu nhìn về phía quả cầu meo meo ở cách đó không xa, quả nhiên là Tam Tam.

“Meo meo meo…” Hệ thống số 2333 lẩm bẩm, “Tào phớ… năng lượng bổ sung vị tào phớ đặc biệt…”

Quả cầu meo meo bên trái cậu cũng ngủ say, nhưng hình như cũng nghe thấy tiếng, một bên tai mèo khẽ dựng lên, bắt đầu phụ họa cùng cậu nói mớ.

“Vậy cậu ăn đi… cắn meo một miếng…”

Quả cầu meo meo bên phải của số 2333 cũng bị ảnh hưởng, trong mơ lập tức trở nên bực bội.

“Hứ… toàn đồ ngọt…”

Hai quả cầu meo meo trái phải nói mớ không ăn khớp, đồng loạt vung đuôi, ở ngay trên đầu hệ thống số 2333 đánh nhau túi bụi, trong cảnh hỗn loạn đao quang kiếm ảnh ấy, hệ thống số 2333 vẫn ngủ rất yên lành.

Một lát sau, cậu lại thì thầm.

“Bánh chưng… năng lượng bổ sung vị bánh chưng đặc biệt…”

Hệ thống số 1001 ở đằng xa nhìn với ánh mắt trống rỗng: “…”

Cậu có thôi nói mớ được không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play