—— Một cánh tay lấm lem bùn đất và máu đen vươn ra đặt lên cửa xe.
Chủ nhân của cánh tay ấy dường như có chút do dự, ngón tay siết chặt rồi lại buông ra, ý tưởng cứu người và lái xe bỏ trốn trong lòng đang giằng co dữ dội, cả hai ý nghĩ cứ lộn xộn đan xen, không bên nào thắng thế.
【Ký chủ Giang Trạc.】
Giọng nói bình tĩnh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
【Anh còn ba phút để rời khỏi vùng cấm số 306 và hoàn thành nhiệm vụ.】
Hệ thống ngừng lại một chút, như thể hiểu được sự chần chừ của hắn, giọng máy móc ấy dường như có phần dịu xuống.
【Anh không cần quá lo lắng, người đã cứu anh là ký chủ Quý Ỷ Nguy, một lão làng trong Không Gian Vô Hạn, hệ thống của anh ta là số 2333, thuộc hệ thống thế hệ thứ hai, là tiền bối của tôi.】
【Với tổ hợp như vậy, về năng lực, đạo cụ, số điểm tích lũy, tất cả đều vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, họ nhất định có thể rút lui an toàn.】
Trước mặt lão làng, 1 hệ thống và 1 ký chủ tân binh như họ chẳng khác gì trẻ con, vừa nhỏ vừa yếu, người trưởng thành sẽ không cần trẻ con cứu viện, một lão làng cũng sẽ không yêu cầu tân binh hỗ trợ.
Nhưng mà, chỉ vì đối phương không cần, thì mình sẽ không báo đáp, không cứu à?
【Theo trình tự logic của tôi, câu trả lời là: không.】
Mãi đến khi giọng nói máy móc ấy lại vang lên lần nữa, Giang Trạc mới nhận ra mình đã vô thức nói ra nghi vấn trong lòng và hệ thống cũng đã đáp lại.
Giang Trạc nghiến răng, dứt khoát mở cửa xe, vặn khóa khởi động động cơ, bụi cát bị bánh xe cuốn bay lên, chiếc xe địa hình cũ kỹ vốn có thể đưa hắn thoát khỏi nơi chết chóc này, giờ lại đổi hướng, lao ngược trở về vùng cấm.
Ba phút đếm ngược vô tình nhích từng giây, dọc đường, hắn không biết đã tông văng bao nhiêu vật thí nghiệm hư thối, lực phản chấn khiến cả hàm răng hắn tê dại, cuối cùng, Giang Trạc cũng lái xe quay lại được giữa trung tâm vùng cấm, khi đồng hồ đếm ngược còn một nửa, hắn mở cửa ghế phụ, hét lớn ra bên ngoài ——
“ngài Quý! Mau lên xe!!!”
Một thanh niên tóc ngắn màu vàng trà đang đứng trong đình viện.
Vùng cấm số 306 nằm giữa hoang mạc cằn cỗi, khắp nơi là đá vụn và cát bụi, khí hậu khô hạn đến cực đoan, vậy mà ngay giữa môi trường khắc nghiệt đó, lại có một gốc đào nở hoa rực rỡ, hoa đào nở rộ mềm mại và xinh đẹp, trông thanh khiết, ngây thơ, tựa như một lời chế giễu đầy châm chọc đối với những thí nghiệm tàn nhẫn từng diễn ra tại đây.
Chàng thanh niên đứng ngay dưới gốc hoa đào, ánh mắt trầm lặng, toàn thân sạch sẽ gọn gàng, trong tay còn cầm một chiếc kéo làm vườn chuyên dụng, chăm chú lựa chọn cành hoa đẹp nhất.
Khi chọn được rồi, anh nhẹ nhàng đưa kéo cắt xuống một nhành hoa, đồng hồ đếm ngược vẫn đang nhích từng giây, thời hạn rút lui cuối cùng đang đến rất gần, vậy mà thần sắc anh vẫn vô cùng ung dung, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt, đưa cành đào rực rỡ ấy lên môi.
—— Anh hôn lên nhành hoa đào giữa đình viện.
【... Là tôi phát hiện đó! Tôi đã nói cái cây này nở hoa siêu đẹp mà!】
Trong ý thức anh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, không hề giống chất giọng máy móc thường thấy của hệ thống, trái lại giọng nói ấy như một người bạn hoạt bát đang vui vẻ trò chuyện, chủ nhân của giọng nói ấy cũng thông qua tầm mắt của Quý Ỷ Nguy mà ngắm nghía hoa đào một lát, nhờ có tầm nhìn rộng hơn cậu rất nhanh phát hiện ra chiếc xe việt dã cũ và Giang Trạc đang gấp gần chết trong xe.
【Quý Ỷ Nguy, cậu tân binh ấy vậy mà quay lại cứu chúng ta kìa! Đúng là một đứa trẻ tốt!】
【Tôi vốn định chờ còn một phút nữa mới nhắc anh rút lui... Nhưng người ta đã có lòng tốt mà, hay là chúng ta lên xe đi?】
Dĩ nhiên Quý Ỷ Nguy không phản đối ý kiến của hệ thống nhà mình, anh mỉm cười dung túng, thu lại nhành hoa trong tay, nhẹ nhàng bước lên xe việt dã.
Chiếc xe địa hình tăng tốc lao nhanh trên sa mạc mênh mông, thỉnh thoảng va phải đá vụn khiến thân xe rung lắc, Giang Trạc đang lái xe, nhìn đồng hồ đếm ngược đang trôi đi không ngừng, ý nghĩ lấp đầy trong đầu hắn là nhanh lên, nhanh lên chút nữa!
Thế nhưng, dù có tính toán thế nào, họ cũng không thể rời khỏi vùng cấm số 306 trước khi thời gian kết thúc, điều này đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của họ sẽ thất bại.
Ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống, cả người Giang Trạc ướt đẫm mồ hôi.
Quý Ỷ Nguy bên cạnh lại dường như hoàn toàn không lo lắng gì, anh nghe theo giọng nhắc nhở nhẹ nhàng trong đầu, đội chiếc mũ bảo hiểm chắc chắn để che nắng lên, nghiêng người tựa vào ghế, cơ thể thả lỏng như thể đang nghỉ ngơi, đếm ngược dần dần về cuối, Giang Trạc có thể cảm nhận rõ rệt nỗi lo sợ đang lan tỏa trong cơ thể, môi hắn đã bắt đầu run rẩy, Quý Ỷ Nguy khẽ nhấc mi mắt, đột nhiên hỏi một câu.
“Còn bao lâu?”
【13 giờ 39 phút 38 giây.】
“13 giờ 39 phút 40 giây.”
Dưới sự nhắc nhở của hệ thống, Giang Trạc dù đang run sợ vẫn phải báo đúng thời gian, từng giây một, sau khi nói xong, hắn liếc nhìn Quý Ỷ Nguy, thấy anh hơi cong môi, nụ cười của anh dường như mang theo chút gì đó không đúng, giống như không hoàn toàn thỏa mãn với điều gì đó.
Ngay giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau, sóng xung kích của vụ nổ khiến gió nóng cuốn tới, thậm chí có thể cảm nhận được qua mui xe hở, Giang Trạc vội vàng đạp phanh, tiếng thắng xe kêu lên chói tai, cuối cùng, chiếc xe trượt đi một đoạn rồi dừng lại.
Giang Trạc quay đầu lại, tiếp tục nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp không ngừng, khói đặc cuộn lên cao như một cột sương đen, và những tiếng kêu gào của những vật thí nghiệm vang vọng trong bãi đất hoang.
Vùng cấm số 306 —— đã bị hủy diệt.
Chạy trốn —— thành công.
Giang Trạc vẫn đứng ngẩn người, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, biểu cảm của hắn vẫn dừng lại ở trạng thái không thể tin nổi, trong khi ánh mắt thì lại vô thức liếc về phía Quý Ỷ Nguy, hắn ngây người nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng anh lại trở về như ban đầu, một nụ cười nhỏ đầy vui sướng, khiến tóc gáy Giang Trạc dựng đứng.
—— Là ngài Quý.
—— Tất cả đều là do ngài Quý sắp đặt.
Đúng vậy, họ không chỉ đơn giản là thoát khỏi vùng cấm số 306, mà khi vùng cấm bị hủy diệt, đó cũng đồng nghĩa với việc họ đã hoàn toàn trốn thoát khỏi nơi này.
Cùng lúc đó, hai giọng nói của hệ thống cũng đồng loạt vang lên trong đầu của mỗi người ký chủ, giọng phía sau rõ ràng hoạt bát hơn rất nhiều.
【Nhiệm vụ hoàn thành, trốn thoát thành công.】
【Nhiệm vụ hoàn thành, trốn thoát thành công!】
【Mức độ hoàn thành nhiệm vụ trốn thoát: 100%】
【Mức độ hoàn thành nhiệm vụ trốn thoát: 100%】
【Số lượng vật thí nghiệm đã cứu được: 2】
【Số lượng vật thí nghiệm đã cứu được: 300】
【Mức độ thăm dò bản đồ: 30%】
【Mức độ thăm dò bản đồ: 100%】
【Số nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành: 0】
【Số nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành: 17】
【Tổng số điểm tích lũy đạt được: 320】
【Tổng số điểm tích lũy đạt được: 30000】
【Thưởng thêm điểm tích lũy ( hỗ trợ người mới): 5000】
Hệ thống của Giang Trạc đã nhanh chóng đọc hết, trong khi đó, âm thanh trong đầu Quý Ỷ Nguy vẫn còn “leng keng leng keng” vang lên không ngừng, do mức độ hoàn thành nhiệm vụ cao, ngoài phần thưởng từ nhiệm vụ chi nhánh, anh còn được thêm điểm thưởng từ việc thăm dò bản đồ, cộng thêm phần thưởng hỗ trợ người mới, Quý Ỷ Nguy nghe thấy hệ thống trong đầu anh đọc điểm thưởng chưa xong đã bắt đầu “meo meo” vui sướng đến mức muốn để lộ nguyên hình.
Quý Ỷ Nguy cũng bật cười.
“Tháng này chắc là đạt chỉ tiêu nhiệm vụ chi nhánh rồi nhỉ?”
Nếu không phải vì các nhiệm vụ chi nhánh có liên quan đến phần trăm trích thưởng, thì với tính cách của Quý Ỷ Nguy, anh đã chọn những thế giới nhiệm vụ có độ khó cao phần thưởng nhiều, chứ không phải loại nhiệm vụ như “Vùng cấm số 306”, chỉ được cái có nhiều chi nhánh để cày này.
【Meooo! Đạt rồi đó!】
Hệ thống số 2333 hoàn toàn lộ nguyên hình, vui sướng hết mức rồi mới bắt đầu thu dọn tài liệu để chuẩn bị kết toán thế giới này.
【Tôi chuẩn bị kết toán đây, lập tức sẽ đưa anh rời khỏi đây.】
Trên đuôi mày Quý Ỷ Nguy vẫn còn mang ý cười:
“Được, tôi chờ em ở lối ra của Rương Đình.”
Trong một không gian hình lập phương chừng một mét khối, bốn phía là những mặt kính chiếu sáng, không có góc chết, phơi bày toàn bộ không gian bên trong, giữa không gian ấy là một quả cầu mèo không chân đang ngồi xổm, toàn thân quả cầu mèo màu đen, thân tròn, mang phong cách công nghệ cao, trên khuôn mặt là một màn hình tròn điện tử với đôi mắt dạng đường thẳng chớp chớp, trên đỉnh đầu có hai cái tai mèo cơ giới nhỏ đang khẽ nhúc nhích.
Nghe Quý Ỷ Nguy nói xong, đôi mắt đường thẳng kia cong lại thành hình vòng cung, giống như đang cười rạng rỡ.
【Được nha.】
Cậu đáp lại đầy vui vẻ:
【Chúng ta gặp nhau ở lối ra Rương Đình nhé!】
Liên lạc xong với Quý Ỷ Nguy, hệ thống số 2333 tâm trạng phấn khởi, một bên tính toán tổng kết tích phân lần này, một bên mở thêm một kênh khác.
【Tiền, tiền bối!】
Một giọng nói hơi khẩn trương vang lên từ hệ thống 6666 của Giang Trạc, cũng là một hệ thống tân binh như ký chủ của mình, đây là lần đầu tiên nó dẫn dắt ký chủ trải qua thế giới nhiệm vụ, so với khi giao tiếp với Giang Trạc, lúc này giọng điệu của nó hoạt bát và ngây ngô hơn rất nhiều.
Hệ thống 2333 nghe ra được sự căng thẳng đó, mỉm cười:
【Đừng căng thẳng, với tư cách là một hệ thống tân binh, lần này cậu làm rất tốt luôn!】
Trên màn hình điện tử của hệ thống số 6666, đôi mắt đường thẳng lập tức biến thành hai giọt lệ long lanh đầy xúc động.
【Cảm ơn tiền bối đã giúp em và ký chủ, huhuhuhu!】
【Không sao, không sao ~ Cậu còn chưa có kinh nghiệm dẫn ký chủ rời đi đúng không? Vậy lần này để tôi làm mẫu cho, cậu chú ý quan sát thao tác nha!】
【Vâng!!!】
Sa mạc nóng cháy lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trên chiếc xe việt dã đang dừng lại, hai người trên xe trong nháy mắt đã biến mất, một cơn gió nóng thổi qua, vùng cấm số 306 ở nơi xa vẫn còn bốc lên từng cuộn khói đen, tất cả vật thí nghiệm cùng tội ác đều bị chôn vùi dưới vụ nổ.
Nhiệm vụ ở thế giới này đã hoàn toàn được hoàn thành, tích phân và điểm số thu hoạch được đều đã bị rút cạn, từ nay về sau sẽ không còn hệ thống hay ký chủ nào tiến vào đây nữa.
【Ký chủ đang trong quá trình vô hiệu hóa năng lực...】
【 Vô hiệu hóa thành công!】
【Rời đi thành công!】
【Ký chủ Quý Ỷ Nguy mang theo 150 đơn vị vật chất từ thế giới nhỏ, khấu trừ 1500 điểm tích phân.】
Ký chủ đã kết thúc nhiệm vụ, nhưng hệ thống vẫn chưa thể nghỉ ngơi, trong không gian hình vuông nhỏ hẹp, hệ thống 2333 lúc này đang bị oanh tạc bởi hàng loạt mệnh lệnh từ hệ thống chủ.
【Hệ thống 2333, lập tức báo cáo toàn bộ dữ liệu kết toán ở thế giới nhỏ!】
Làm mà, làm mà, lập tức làm liền đây...
【Hệ thống 2333, hãy đảm bảo không có sai sót gì trong việc vô hiệu hóa năng lực của ký chủ! Điều chỉnh lại tham số!】
Rồi rồi, làm ngay đây, mệt chết đi được...
【Hệ thống 2333, lần này bảng sao kê mua bán đạo cụ đã điền đầy đủ chưa? Kiểm tra phát hiện phần ghi chú lần trước ở cuối biểu mẫu có lỗi định dạng, trong vài phút phải sửa lại ngay!】
Hệ thống 2333: “……”
【Hệ thống 2333! Hệ thống 2333!】
Hệ thống 2333: “……”
Lãnh đạo đúng là lắm lời.
Lúc đang bận như này thì đừng lôi chuyện cũ ra chứ!
Cậu “Bộp” một cái kéo tai mèo bên trái dùng để tiếp nhận thông tin xuống, thế giới lập tức yên tĩnh, hệ thống 2333 nhân lúc bình yên ấy nhanh chóng sửa sang lại toàn bộ biểu mẫu và số liệu, đệ trình lên hệ thống chủ, rồi mới gắn lại cái tai mèo bên trái về chỗ cũ.
Hệ thống chủ bên kia im ắng.
Hì hì.
Sự thật chứng minh, không nghe lãnh đạo lải nhải, đôi khi cũng không ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc.
Nhanh chóng xử lý xong mọi công việc, một mặt của không gian hình vuông cuối cùng cũng được mở ra, hệ thống 2333 bay lên cao thêm năm centimet, rồi “vèo” một cái lao ra ngoài, giống như một nhân viên công sở đến giờ tan tầm, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Rời khỏi không gian hình vuông nhỏ bé, cảnh tượng hiện ra trước mắt hệ thống 2333 là “Rương Đình” mà cậu đã quá quen thuộc ——
Vô số ô vuông xếp chồng lên nhau, mỗi ô vuông đại khái rộng một mét khối, từ mặt đất chất cao đến tận trần nhà, phản chiếu ánh sáng kim loại. Những ô vuông kim loại này không đứng yên một chỗ, mà liên tục di chuyển, giao nhau và hoán đổi vị trí, giống như một khối Rubik khổng lồ, những đường ray uốn lượn giao thoa trong không trung, thỉnh thoảng có những quả cầu mèo máy trượt xuống dọc theo đường ray, rời đi hoặc tiến vào ô vuông thuộc về mình.
Không gian trong hệ thống chủ có giới hạn về độ cao, tất cả quả cầu mèo đều chỉ được phép bay cách mặt đất tối đa hai mét, với những quả cầu mèo chỉ to bằng nắm tay mà nói, những vật phẩm có thể di chuyển theo quỹ đạo lên xuống là nhu yếu phẩm.
Nơi đây bận rộn, cô quạnh, mỗi một quả cầu mèo đều đeo trên lưng nhiệm vụ nặng nề mà chủ hệ thống giao phó, phải hoàn thành theo thời hạn, không được lơ là.
Hệ thống 2333 ngây người một chút trước khung cảnh này, nhớ ra Quý Ỷ Nguy vẫn còn đang chờ cậu ở lối ra của Rương Đình, liền vội vàng theo đường ray hoạt động hạ xuống mặt đất, cậu đang định bay đi, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi từ phía sau truyền đến.
“Tiền bối! Tiền bối!”
Là hệ thống 6666.
Theo mệnh lệnh mới nhất do hệ thống chủ ban hành, hệ thống tân binh phải hoàn thành một nhiệm vụ ở thế giới đầu tiên cùng với ký chủ cũng là tân binh thì mới được bước vào khu vực Rương Đình, là một hệ thống tân binh, đây là lần đầu tiên hệ thống 6666 bước vào khu vực Rương Đình, dù trong sổ tay có ghi chép một vài kiến thức cơ bản, nhưng lúc sử dụng thanh trượt nó vẫn còn khá vụng về, phải cố gắng lắm mới trượt xuống được mặt đất và đi tới trước mặt hệ thống 2333.
“Tiền bối, cảm ơn anh đã hỗ trợ em trong thế giới nhiệm vụ trước đó.” nó lại một lần nữa chân thành cảm ơn, tai mèo máy móc động đậy, “Nếu không có anh, em và ký chủ có lẽ đã không thể vào được nơi này.”
Hệ thống số 2333 cong cong đôi mắt.
“Chuyện nhỏ không đáng kể, chúng tôi giúp đỡ tân binh cũng có tích phân thưởng, rất lời mà!”
“Nhưng mà từ thế giới tiếp theo trở đi, cậu phải tự mình cố gắng rồi đó.”
Hệ thống 6666 gật đầu thật mạnh, dùng ánh mắt kính nể nhìn hệ thống 2333, cấp bậc hệ thống thể hiện ở dãy số thứ tự, nó là một trong đợt mới nhất, nhóm thứ sáu, mà tiền bối là nhóm thứ hai kỳ cựu, còn từng gắn bó với một vị ký chủ vừa tốt bụng lại dịu dàng, thật sự rất lợi hại.
“Em còn muốn học hỏi thêm kinh nghiệm từ tiền bối.” Hệ thống 6666 hơi ngượng ngùng nói, “Tiền bối khi nào rảnh vậy ạ?”
Nhắc đến chuyện này, hệ thống 2333 lập tức trở nên siêu cấp vui vẻ.
“Ngày mai tôi được nghỉ, đến lúc đó chúng ta cùng đi ăn một bữa bổ sung năng lượng, bây giờ có thể kết bạn trước bằng mã thông tin.”
Sau khi thêm mã thông tin xong, vì đã chậm trễ một chút thời gian, để tránh cho Quý Ỷ Nguy phải đợi lâu, hệ thống 2333 lập tức vội vàng lao về hướng cổng ra vào của Rương Đình, trên đường đi, cậu bắt gặp không ít quả cầu mèo đang làm việc, gần như mỗi một meo meo đều bị dọa thành bộ dáng tai máy bay, mấy ký chủ thì đều có vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, tay che miệng, tay đập ngực, nhưng căn bản là không ai dám quay đầu lại nhìn thử xem.
Hệ thống 2333: ●v●
Xem ra Quý Ỷ Nguy đã chờ cậu ở trước lối ra vào rồi.
Hệ thống số 2333 bay nhanh về phía lối ra vào Rương Đình, từ xa cậu đã nhìn thấy Quý Ỷ Nguy đứng thẳng, tay khoanh sau lưng, an tĩnh chờ đợi, mái tóc vàng trà sáng lấp lánh, vẻ đẹp ấm áp trong sáng, tai phải đeo chiếc khuyên tai hình tai mèo màu đen như ẩn như hiện, rõ ràng là cảnh đẹp ý vui, nhưng lại khiến không ít hệ thống và ký chủ đều vội vàng né tránh.
Hay nói cách khác, họ đều nhanh chóng tản ra?
Chỉ có hệ thống số 2333 là không chút do dự bay đến bên Quý Ỷ Nguy, còn chưa bay tới nơi, đôi mắt trên màn hình của cậu đã cong thành hình trăng non.
“Quý Ỷ Nguy!”
Cậu vui vẻ kêu tên ký chủ nhà mình, cũng bay nhanh về phía anh.
“Đợi lâu rồi phải không? Tôi đã đến rồi!”
Quý Ỷ Nguy đang cúi đầu nhìn không rõ sắc mặt, im lặng chờ đợi, nghe thấy tiếng gọi, anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy quả cầu mèo đang bay về phía mình, không khỏi lộ ra nụ cười, anh thật sự rất đẹp, chỉ là trước đây, đường cong nơi khóe môi ấy lúc nào cũng như một bức hình tĩnh, nhấc lên mà không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng bây giờ, anh lại thật lòng mỉm cười, rạng rỡ và ấm áp đến mức khiến người ta không khỏi rung động.
Bàn tay giấu phía sau bất ngờ đưa ra, trên ngón tay thon dài, một đóa hoa đẹp rực rỡ hiện ra trong tay.
Anh đưa nhành hoa mà mình cố ý mang ra từ thế giới nhỏ, nhẹ nhàng trao về phía quả cầu meo meo màu đen, anh hơi cúi người xuống, trông giống như đang mời nhảy ở buổi dạ hội, lại vừa như đang tặng quà cho người yêu trong một ngày lễ đặc biệt, đôi mắt màu đen ngập tràn ý cười dịu dàng.
“Hoa tươi tặng meo meo.”
Anh nói.
Hệ thống số 2333: ●v●
Hệ thống số 2333: >v<
Aw aw!
Quý Ỷ Nguy thực sự rất tuyệt vời!