Nếu có thể nhìn từ trên xuống, toàn bộ không gian của hệ thống chủ giống như một chiếc đồng hồ cát nằm ngang, mà “Rương Đình” chính là phần eo nhỏ hẹp nhất của chiếc đồng hồ cát ấy. Không gian của hệ thống chủ lại không ngừng mở rộng ra ngoài, kết nối với vô số thế giới nhỏ khác, tất cả cùng nhau tạo thành cái gọi là “không gian vô hạn." Hệ thống và các ký chủ sinh sống, làm việc, nghỉ ngơi, tại đây tạo thành một thế giới riêng biệt.

Hệ thống số 2333 đang ngồi xổm trên vai Quý Ỷ Nguy, thật khó tin là một quả cầu meo meo tròn trịa như vậy lại có thể ngồi ổn định đến thế, thậm chí cậu còn vươn chiếc đuôi máy móc màu đen ra cuốn lấy đóa hoa mà Quý Ỷ Nguy đưa cho, nhìn từ xa, cành hoa đã che mất mèo máy, cứ như trên vai Quý Ỷ Nguy nở ra một đóa hoa vậy.

Dù có nở hoa thì Ác Ma vẫn là Ác Ma, những hệ thống và ký chủ đi ngang đều dán sát vào tường, cẩn thận nhích từng bước di chuyển qua, nhưng Quý Ỷ Nguy chẳng hề để tâm đến ánh mắt của người khác, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên quả cầu mèo trên vai, anh nhìn quả cầu mèo máy đang dùng đuôi cuốn lấy cành hoa, đưa qua đưa lại thưởng thức, trông có vẻ vô cùng thích thú, đột nhiên nói:

“Có lẽ nên mang cả cây về luôn.”

Tam Tam thích thứ gì, thì tất cả đều nên là của Tam Tam.

Hệ thống số 2333 nghe vậy, cái đuôi đang xoay xoay cành hoa đột ngột khựng lại, đôi mắt điện tử hình sợi chỉ biến mất, hiện ra gương mặt trống trơn không cảm xúc.

Cậu tưởng tượng đến cảnh Quý Ỷ Nguy không làm nghề làm vườn mà lại cầm rìu, vừa đốn cây vừa hét “hây zô”, cảm thấy hình ảnh này hơi quái lạ, bản thân khó mà chấp nhận nổi.

Hơn nữa…

“Như vậy ngốc lắm á, mang một đơn vị vật chất từ thế giới nhỏ về phải tốn 10 điểm tích phân đó!” Hệ thống số 2333 viết đầy chữ đau lòng trên gương mặt điện tử của mình, “Lúc đó tích phân của nhiệm vụ lần này sẽ không đủ bù lại đâu, nhiều tích phân hơn nữa cũng không chịu nổi giá của đống hoa này á!”

Cậu vừa lẩm bẩm vừa lải nhải, để giúp Quý Ỷ Nguy hiểu hậu quả của việc lãng phí điểm tích phân cho hoa, còn đặc biệt phát ra tiếng máy tính đang tính toán.

“Đến lúc đó anh sẽ bị trừ điểm ——”

“Về 0!”

“Về, về, về, về 0!”

Hệ thống số 2333 bắt chước rất giống, thậm chí cả kiểu nói lắp khi bị lỗi hệ thống cũng học y như đúc, một ký chủ đang tình cờ đi ngang, còn cẩn thận ép sát vào tường, chỉ nghe được một đoạn mà đã suýt bật cười, nhưng còn chưa kịp cười ra tiếng thứ hai thì đã bị Quý Ỷ Nguy quay sang, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm.

“Tam Tam đang chọc tôi cười đấy.” anh cong môi cười, nhưng ánh mắt lại đầy áp bức, “Còn cậu cười cái gì?”

Một ký chủ khác: “……”

Mẹ ơi đáng sợ quá! Ác Ma lại sắp phát bệnh rồi! Hắn bò! Hắn bò đi liền còn không được sao?!

Ký chủ kia lập tức bò ra ngoài với tốc độ ánh sáng, hệ thống số 2333 ló đầu khỏi vai Quý Ỷ Nguy, muốn nhìn xem ký chủ đó bị gì, nhưng lại bị một câu của Quý Ỷ Nguy thu hút sự chú ý.

“Tam Tam, em có thể làm lại cái đó không?” Hắn còn dùng tay vẽ vẽ mô phỏng hình cái thiết bị tính toán, “Chính là cái đó đó.”

Hệ thống số 2333: “... Về, về 0?”

Một phút sau, hệ thống số 2333 nhìn Quý Ỷ Nguy vẫn ngồi xổm dưới đất cười nghiêng ngả, cười đến mức khiến cậu thẹn quá hóa giận.

“Meo meo meo, phiền chết mất!”

Sau đó trên đường về nhà, hệ thống số 2333 giận dỗi ngồi xổm trên đầu Quý Ỷ Nguy, khiến Ác Ma trông như có hoa mọc trên đầu. Hệ thống số 2333 còn rất biết cách lợi dụng, cậu dùng đầu của Quý Ỷ Nguy đỡ các cành cây, để tiết kiệm sức, tiện thể ngó nghiêng xung quanh, khi Quý Ỷ Nguy rời khỏi miệng ống, giơ tay quét đồng hồ, một biểu tượng tầm gửi quấn quanh đại thụ khổng lồ, trên tán cây có cánh chim vươn rộng như sắp bay đi hiện ra.

—— Đây là biểu tượng của không gian vô hạn.

【Xác nhận năng lực của ký chủ đã được vô hiệu hóa, cho phép thông hành.】

“Về rồi ăn cái gì đây……” Hệ thống số 2333 có vẻ hơi phiền não, “Quý Ỷ Nguy, anh muốn ăn cơm hay ăn mì?”

“Muốn ăn cơm.”

“Về thì anh đi tắm cái đã nhé?”

“Được.”

“Anh vừa rồi có gặp ký chủ của hệ thống số 6666 không? Hai người hẳn là cùng đi ra mà.”

“Không gặp, chắc là khác lối ra rồi.”

Quý Ỷ Nguy từ đầu đến cuối đều mỉm cười trả lời, giọng của Tam Tam líu lo vang lên từ đỉnh đầu, như rơi vào trong lòng anh từng chùm sao nhỏ, anh nghe thấy tiếng sao rơi, nhìn chăm chú vào những vì sao lấp lánh đó, tâm trạng yên tĩnh lạ thường.

Anh sẽ không nói dối Tam Tam, anh đúng là không gặp ký chủ mới của hệ thống số 6666, chỉ là... do anh cố ý tránh thôi.

Tuy rằng giành được lòng tin trọn vẹn của một tân binh ngây thơ, sau đó đập nát niềm tin đó, là một việc vô cùng thú vị, nhưng hiện tại anh càng muốn về nhà ăn cơm với Tam Tam.

Ăn một bữa có cơm có thịt, trước khi ăn thì tắm một cái, ăn xong lại cùng Tam Tam xem một bộ phim.

Năm tháng yên bình chỉ như thế thôi.

Nhà của Quý Ỷ Nguy nằm trong khu ven biển của không gian chủ hệ thống, là một căn nhà gần biển kiểu tây có hai tầng, nhà có màu trắng xinh đẹp, xung quanh là gió biển và hàng dừa, chim hải âu bay lượn quanh tường, không gian của hệ thống chủ chuẩn bị sẵn nhiều khu vực nghỉ ngơi cho các ký chủ lựa chọn, có thể mua từ rừng rậm đến thảo nguyên, từ hải đảo đến hoang mạc, thứ gì cần đều có.

Quý Ỷ Nguy vẫn như cũ quét đồng hồ mở cửa phòng, hệ thống số 2333 trên đầu hắn lập tức linh hoạt bay vào trong, lao thẳng một mạch đến phòng khách.

“Quý Ỷ Nguy, chúng ta về đến nhà rồi!”

Cậu vui vẻ hét lên, giọng vang dội.

Hệ thống số 2333 trước tiên tìm một chiếc bình hoa, thêm nước vào rồi cắm hoa vào đó, sau đó bắt đầu bận rộn bay qua bay lại.

Cậu trước tiên ghé qua phòng tắm xem thử nhiệt độ nước, máy nước nóng đã được điều khiển từ xa mở sẵn trước, xác nhận nước ấm đã đầy bồn, hoàn toàn đủ dùng rồi, cậu lại bay ra ban công, quét mắt qua chỗ phơi đồ, phát hiện quần áo đã gần như khô hết; tiếp theo, cậu nhận lấy nguyên liệu nấu ăn đã đặt sẵn từ trước trên đường về.

Giữa lúc tất bật, hệ thống số 2333 còn có thể tranh thủ thời gian giục Quý Ỷ Nguy đang từ từ cởi áo khoác.

“Mau đi tắm đi! Tắm xong là ăn cơm!”

Thấy Quý Ỷ Nguy hoàn toàn thả lỏng, lười nhác ừ một tiếng rồi đi về phía phòng tắm, trên đường lại bị hệ thống 2333 gọi giật lại, bắt hắn dọn quần áo trên ban công vào, rồi dọn dẹp bàn ăn một chút.

“Được rồi……”

Âm cuối của anh kéo dài, mang theo vẻ lười biếng thoải mái, anh liếc nhìn hệ thống số 2333 đang bay qua bay lại sửa sang căn phòng, rồi đưa tay sờ sờ chiếc khuyên tai hình đầu mèo màu đen trên vành tai.

“Tôi tính tắm xong rồi mới dọn quần áo……”

Quý Ỷ Nguy cố tình kéo dài giọng làm nũng, hệ thống số số 2333 từ trong bếp quấn đuôi lấy một quả cà chua to, vung vẩy ra vẻ đe dọa, làm bộ muốn ném mạnh vào anh.

“Vậy thì mau đi tắm đi!”

Tiếng nước trong phòng tắm rốt cuộc cũng vang lên, hệ thống số 2333 vốn đã quen với kiểu lề mề làm nũng của Quý Ỷ Nguy, cậu sửa xong bóng đèn rồi bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến các cách chế biến nguyên liệu, hết sức tập trung. Không ngờ chưa được bao lâu, giọng của Quý Ỷ Nguy lại vang lên như hồn ma chưa siêu thoát.

“Tam Tam……”

A a a! Quý Ỷ Nguy tốt nhất là có chuyện nghiêm túc đấy! Bằng không cậu sẽ biến Quý Ỷ Nguy thành một quả cà chua to!

Lần này, Quý Ỷ Nguy quả thật có lý do chính đáng, nên may mắn tránh được số phận trở thành cà chua to.

“Tôi quên mang quần áo tắm vào rồi.”

“Hay là……” Anh cố ý dừng lại một chút với vẻ khoái chí, “Tôi trực tiếp đi ra ngoài nhé?”

Hệ thống số 2333: “……”

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, hệ thống 2333 cất giọng dịu dàng hòa nhã:

“Quý Ỷ Nguy, anh nên gội đầu 2 lần nha.”

“Tốt cho đầu óc của anh.”

Quý Ỷ Nguy: “……”

Xem ra Tam Tam không thích kiểu đó, vậy lần sau anh sẽ đổi cách khác.

Hệ thống số 2333 vừa lải nhải trách móc việc Quý Ỷ Nguy không mang theo quần áo vào phòng tắm, vừa dùng đuôi cuốn lấy vài món đồ rồi nhét qua khe cửa đưa vào cho anh.

“Nè, lần sau đừng quên nữa.”

Quý Ỷ Nguy nhìn chiếc đuôi dài đang treo bộ quần áo màu đen trước mặt mình, anh vốn đã chờ khoảnh khắc Tam Tam mang quần áo vào theo kiểu này nảy giờ, vừa nhận lấy, anh liền đưa tay vuốt ve chiếc đuôi mèo bóng loáng như máy móc đó.

Hệ thống số 2333: “!!!”

Quý Ỷ Nguy biết rõ trên cái đuôi này có hệ thống cảm ứng rất nhạy, dường như cảm thấy chưa đủ kích thích, anh lại dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt thêm mấy cái, ánh mắt ánh lên vẻ xảo trá, mặt cũng bắt đầu ửng đỏ.

Anh muốn xem, biểu cảm hiện tại trên giao diện điện tử của Tam Tam trông như thế nào.

Ngay giây tiếp theo, một phần khác của cái đuôi rơi xuống, không phải phần đang nằm trong tay Quý Ỷ Nguy, mà là đầu còn lại.

Cái đuôi rơi xuống.

Cái đuôi bị đứt.

Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng cười hả hê không kiềm chế nổi của hệ thống số 2333.

“Meo meo ha ha ha ha ha ha!”

Quý Ỷ Nguy: “…………."

Ở lối ra của Rương Đình, Giang Trạc có phần gò bó lại hơi mờ mịt nhìn theo từng vị ký chủ lần lượt rời khỏi cổng, hắn là người mới, tuy có sổ tay hướng dẫn tân thủ, nhưng hắn đối với không gian vô hạn vẫn chưa thật sự hiểu rõ, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể liên lạc được với ngài Quý đã cứu hắn lúc làm nhiệm vụ tân thủ. Cuối cùng, hắn chỉ đành đứng chờ ở cổng, hy vọng có thể gặp lại.

Hắn không phải muốn bám víu lấy một người lão làng để tìm sự giúp đỡ hay chỗ dựa, hắn chỉ là cảm thấy mình nên nghiêm túc cảm ơn một lần nữa. Dù sao, nếu không có ngài Quý và hệ thống của anh vươn tay ra giúp, hắn chắc chắn đã chết ở vùng cấm số 306 rồi.

Nhưng hắn đã chờ suốt nửa tiếng vẫn không thấy bóng dáng ngài Quý đâu, đành tiếc nuối nghĩ rằng có lẽ mình đã bỏ lỡ mất rồi.

Có lẽ vì hắn đã đứng ở cổng ra vào quá lâu nên có người chú ý đến.

“... Cậu là tân binh à?”

Giọng nói người kia trầm ổn và dịu dàng, Giang Trạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh niên mặc đồ thường nhàn nhã đang bước về phía mình, người nọ đeo kính gọng bạc không độ, tai trái có đeo khuyên bạc, cả người mang theo khí chất lịch thiệp và nhã nhặn, hắn đưa tay về phía Giang Trạc, thái độ ôn hòa và thân thiện.

“Tôi là Thịnh Tụng Thời, cũng có thể xem là một người lão làng rồi... Tôi thấy cậu cứ loanh quanh ở đây mãi, có cần giúp đỡ gì không?”

Trước mặt một người có thâm niên trong không gian vô hạn, Giang Trạc vội vàng giới thiệu tên mình, có hơi xấu hổ nói:

“Tôi muốn tìm người đã giúp tôi trong thế giới nhiệm vụ trước, tôi vốn định gặp mặt để nói lời cảm ơn... nhưng có vẻ đã lỡ mất rồi.”

Thịnh Tụng Thời khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra vài phần khen ngợi.

“Cậu Giang biết ơn và muốn báo đáp, là phẩm chất rất đáng quý.” Hắn ngừng một lát rồi vẫn giữ nụ cười, nói tiếp, “Tôi đã ở trong không gian hệ thống chủ này mấy năm rồi, cũng xem như quen biết được kha khá người, có lẽ có thể giúp được cậu Giang.”

Giang Trạc lập tức mắt sáng rỡ, vội vàng hỏi ngay:

“Vậy ngài có quen ngài Quý không?”

“... Quý?”

Thấy hàng chân mày của Thịnh Tụng Thời hơi nhíu lại, Giang Trạc nhận ra lời mình vừa nói quá mơ hồ, liền vội vàng xin lỗi rồi bổ sung thêm:

“Chính là ngài Quý Ỷ Nguy, ký chủ của hệ thống số 2333.”

“……”

Giang Trạc nhận ra lần này Thịnh Tụng Thời rơi vào im lặng khá lâu, trong lòng hắn bắt đầu thấy bất an, đang định mở miệng lần nữa để nói mấy câu đại loại như “Không quen cũng không sao đâu”, thì Thịnh Tụng Thời đã mở lời trước.

“Xin lỗi, tôi có biết người đó, vừa rồi… chỉ là hơi lo lắng một chút.”

Nhìn ánh mắt có phần mơ hồ của Giang Trạc, nụ cười nơi khóe môi Thịnh Tụng Thời trở nên nhạt đi, giọng cũng nhẹ nhàng hơn:

“Tôi khuyên cậu không nên cảm ơn trực tiếp trước mặt anh ta, cũng đừng tiếp xúc, anh ta cứu cậu có thể chỉ là để lấy điểm thưởng của hệ thống, thậm chí, vì để nhận được điểm thưởng từ việc giúp đỡ một tân binh, những nguy hiểm cậu từng gặp trong thế giới nhỏ, đến cả nguy cơ suýt chết… cũng có thể là do chính anh ta sắp đặt.”

Thịnh Tụng Thời nói từng chữ một cách chậm rãi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Bởi vì anh ta hoàn toàn là một…”

“Kẻ điên.”

Thấy Giang Trạc ngẩn ra, Thịnh Tụng Thời dường như còn định nói thêm vài câu, nhưng đột nhiên một quả cầu mèo từ lối ra bay đến, lượn quanh một vòng, trên bề mặt có dòng chữ “6666” nhấp nháy, khiến hắn lập tức im lặng.

“Được rồi, hệ thống của cậu đến tìm cậu rồi.” Hắn mỉm cười nhã nhặn, “Hệ thống trừ những lúc tan ca hoặc nghỉ phép, sẽ luôn ở bên cậu, dù trong nhiệm vụ hay đời sống thường ngày, rất nhiều việc đều có thể giao cho hệ thống xử lý.”

“Nhưng, tân binh à, tôi muốn cho cậu một lời khuyên.”

Giọng hắn thật sự rất nhẹ, Giang Trạc chỉ có thể lờ mờ đoán được qua khẩu hình, trong hành lang rộng lớn ấy, những ký chủ và hệ thống cứ đi qua đi lại, ánh sáng lấp loáng không ngừng, hắn chỉ thấy Thịnh Tụng Thời mấp máy môi, nói với mình rằng ——

【Cẩn thận hệ thống.】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play