Phòng bệnh im lặng, Giang Bạc Tuyết nửa nằm dựa vào đầu giường.
Anh bị thương không nặng, không gãy xương cũng không có nội thương, chỉ là bị đánh một gậy, sau lưng bầm tím, đi lại rất đau.
Chỉ có Hứa Già Dục là hoàn toàn ngây người, dọc đường ngồi xe cứu thương tới đây, cô vẫn luôn rất trầm mặc. Mà sự trầm mặc này, cho đến khi Giang Bạc Tuyết kiểm tra xong, xác định phải nằm viện, cũng không hề giảm bớt.
Thời tiết âm u, nhánh cây cối ngoài bệnh viện đều trơ trụi, tiêu điều yên tĩnh.
Hứa Già Dục cúi đầu gọt trái cây, cô cầm con dao nhỏ, động tác không thuần thục, gọt vài đường thì lớp vỏ đã đứt rời. Giang Bạc Tuyết đưa thùng rác qua bên chân cô, cô cũng không nói gì.
Cứ như vậy cố chấp phân cao thấp với trái cây. Hứa Già Dục đột nhiên mở miệng: “Anh có phải rất sớm đã biết rồi?”
Giang Bạc Tuyết nhìn cô: “Biết cái gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play