Sáng hôm sau, tuyết mỏng dần, thế nhưng bắt đầu mưa lất phất tí tách.
Hứa Già Dục mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, không nhìn thấy Giang Bạc Tuyết đâu.
Đêm qua bọn họ lăn lộn đến khuya, Giang Bạc Tuyết không biết mắc cái tật xấu gì, một hai cứ bắt cô phải gọi tên anh.
Ban đầu là ở phòng khách, Hứa Già Dục vừa khóc vừa nức nở, lo lắng sẽ có người về nhà.
Anh nói: “Bé ngoan, bọn họ về ăn Tết, sẽ không quay lại đâu.”
Hứa Già Dục thở không ra hơi, đứt quãng mà khóc: “Nhưng mà bọn họ sẽ phát hiện…”
Giang Bạc Tuyết thấp giọng cười khẽ: “Em không nói, bọn họ sẽ không biết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT