Hứa Già Dục sững người, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt — nào có chuyện còn chưa cãi nhau hai câu đã khóc trước chứ.
Chỉ là, có lẽ sau khi mang thai cảm xúc vốn đã dễ xúc động, mấy ngày nay những tủi thân chua xót bị dồn nén trong lòng trong nháy mắt bùng phát, cô cũng chẳng buồn giả vờ nữa, nước mắt thi nhau tuôn rơi như đậu rơi trên mặt bàn, lời trong lòng trút ra từng câu một.
“Em không thích ăn món đó, một chút cũng không thích. Là mấy người nói tốt cho bé con nên em mới cố ăn, nhưng em không muốn ăn, em chỉ muốn nôn.”
“Em cũng không muốn ngủ một mình. Chúng ta đã kết hôn rồi, vì sao còn phải ngủ riêng phòng? Chẳng lẽ chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao? Vì sao phải tránh né người khác? Nếu vậy thì kết hôn làm gì, chẳng thà cứ làm tình nhân như trước, ít ra lúc đó dù em có mang thai, nhà anh không biết cũng sẽ không phái người tới quản em.”
“Em không thích bị người khác quản...”
Cô vừa khóc vừa nói đứt quãng rất nhiều điều, cuối cùng mím môi, từ trong cổ họng bật ra một tiếng nghẹn ngào:
“Em muốn về nhà, em muốn về Đông Hồ. Nơi này chẳng có gì tốt cả, em không thích nơi này, em phải về nhà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT