Không chỉ Tưởng Sương nhìn thấy Phó Dã, mà Tô Nhuế đi cùng cũng thấy. Cô ấy ôm chặt cánh tay Tưởng Sương, nhíu mày hỏi: “Sương Sương, không phải lần trước cậu ta còn mượn sách của cậu sao?”
“Ừm.”
“Lúc đó tớ còn khá ngạc nhiên, không ngờ trong hoàn cảnh đó mà cậu ta vẫn cố gắng đến vậy. Thế mà sao giờ lại đi cùng với mấy tên côn đồ ngoài trường rồi?” Giọng Tô Nhuế đầy vẻ khinh thường.
Tưởng Sương cười gượng: “Tớ không biết.”
Tô Nhuế là đứa trẻ thành phố, từ nhỏ cô ấy đã được bố mẹ rằng nếu gặp phải mấy tên côn đồ hung hãn như vậy, nhất định phải tránh xa. Những người này suốt ngày không lo làm ăn, chỉ làm thuê cho mấy ông chủ cho vay nặng lãi ở quán net, quán karaoke, nói tốt thì là đi làm, nhưng thực chất toàn là những kẻ máu nóng, không màng tính mạng.
“Sương Sương, tớ không có ý muốn dạy đời gì cậu đâu. Tớ biết cậu tốt bụng, nhưng sau này cậu thực sự cần phải tránh xa người này ra đấy.” Biểu cảm của Tô Nhuế rất nghiêm túc.
Tưởng Sương gật đầu.
Tô Nhuế nhăn mũi đầy vẻ khinh bỉ: “Mấy người này bây giờ ngang ngược như vậy, sau này chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp. Lúc nào cũng có tin tức kiểu ai ch é m ai, tàn phế, ch, bị bắt trên đường… Không biết họ làm vậy để làm gì nhỉ?”
Đúng vậy, để làm gì chứ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play