Cho dù là nàng cũng miễn cưỡng thắt tóc lại, nhưng tóc của hắn mềm mượt như từng được dưỡng tỉ mỉ hàng ngày bằng những sản phẩm dưỡng tóc tốt nhất vậy, thật sự sờ vào rất đã tay.
Tô Lãm Nguyệt không nhịn được mà xoa thêm nhiều lần.
Tiêu Hành vốn dĩ còn chút không vui.
Nhưng được Tô Lãm Nguyệt xoa đầu, lại thấy Tô Lãm Nguyệt thích thú với mái tóc của hắn, hắn lập tức vui trở lại.
Quả nhiên, người Nguyệt Nguyệt thích nhất là hắn!
Tiêu Hành níu tay áo của Tô Lãm Nguyệt, lại lắc lắc, nũng nịu nói: “Ta cũng thích Nguyệt Nguyệt nhất.”
Tô Lãm Nguyệt: “?”
Hình như nàng không có nói nàng thích hắn mà?
Tô Lãm Nguyệt nhìn thấy nụ cười tươi rói trên khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Hành.
Thôi vậy, hắn muốn nói thế nào thì nói thế đó đi.
Nàng còn có thể so đo từng tí với một người đầu óc không bình thường hay sao.
“Trở về thôi.”
Tiêu Hành được xoa đầu nên đã vui vẻ trở lại.
Lần này không bị tụt lại phía sau Tô Lãm Nguyệt nữa mà đã sánh bước đi cùng Tô Lãm Nguyệt.
Bàn tay hắn vẫn tiếp tục níu lấy tay áo của Tô Lãm Nguyệt, cũng không biết là sợ Tô Lãm Nguyệt chạy mất, hay là sợ mình bị lạc nữa.
Những nam nhân trong thôn Liệp Hổ dựa theo phân phó của trưởng thôn Trương, chia làm hai nhóm.
Một nhóm chịu trách nhiệm xử lý gỗ sau đó làm trường cung để sử dụng.
Mà một nhóm khác bắt đầu xây dựng nhà tranh.
Lúc này bọn họ đang bận rộn không ngơi tay.
Mà khung sườn cơ bản của ngôi nhà tranh đầu tiên đã làm xong.
Các bà nương khuê nữa lúc này cũng không có thêu thùa, mà là dựa theo phương pháp Tô Lãm Nguyệt nói, dùng kim khâu lá cây lại đính trên cành cây để lợp mái nóc nhà.
Không chỉ vậy, đám trẻ con trong thôn cũng không nhàn rỗi, bọn nhóc cũng bận bịu giúp hái lá cây đem về.
Ngay cả Tiểu Nãi Bao hai tuổi cũng không ngoại lệ.
Vóc người nho nhỏ còn không cao bằng đầu gối người ta, lá cây trong ngực cơ hồ còn cao hơn cả đầu cậu bé.
Vì để nhìn đường, cậu bé chỉ có thể nghiêng đầu để đi.
Điều này làm cậu nhóc đi đường có chút khó khăn.
Tô Lãm Nguyệt vừa trở về, liền nhìn thấy Tiểu Nãi Bao cách đó không xa đi xiêu vẹo về một hướng dường như bất cứ lúc nào đều có thể té ngã.
Nhưng Tô Lãm Nguyệt cũng không có vì vậy mà trực tiếp đi lên hỗ trợ, bởi vì nàng có thể thấy rằng Tiểu Nãi Bao cũng đang cố gắng.
“Thần Thần, đệ làm được không? Nếu không được thì vẫn không nên lấy nhiều như vậy, ta giúp đệ cầm một ít, đệ cẩn thận kẻo ngã.” Cẩu Đản đi theo phía sau lo lắng nhìn Tiểu Nãi Bao.
Tiểu Nãi Bao cắn răng kiên trì, giọng nói non nớt đáp lại: “Ta có thể!”
Vừa nói, cậu bé đột nhiên vấp phải một hòn đá, cả người trực tiếp ngã nhào về phía trước.
Việc này xảy ra quá đột ngột, Cẩu Đản hoàn toàn không kịp phản ứng.
Mà chờ đến khi Cẩu Đản kịp phản ứng lại, khuôn mặt Tiểu Nãi Bao đã ngã sầm xuống đất, hắn muốn cứu cũng không kịp.
“Cẩn thận!” Tiếng la hét làm kinh động những người khác trong thôn.
Nhưng mà bọn họ cũng hoàn toàn cũng không kịp cứu Tiểu Nãi Bao.
Tất cả mọi người đều cho là Tiểu Nãi Bao chắc chắn không tránh được.
Ngay cả Tiểu Nãi Bao cũng đã nhắm mắt lại chuẩn bị nghênh đón cơn đau đớn xông tới.
Ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện một bàn tay đỡ cậu bé lên.
Nỗi đau trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Tiểu Nãi Bao rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Cậu bé chợt mở mắt ra, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn người cứu mình: “Tỷ tỷ.”
“Không sao chứ?” Tô Lãm Nguyệt đặt Tiểu Nãi Bao xuống, để cho cậu bé đứng vững trên đất.
Tiểu Nãi Bao lắc lắc cái đầu nhỏ, vui vẻ nói: “Đệ không sao, không có ngã.”
Tô Lãm Nguyệt xác nhận cậu bé không bị thương, khẽ gõ nhẹ lên mũi cậu bé một cái: “Còn thiếu chút nữa là té ngã, còn cười được à.”
Tiểu Nãi Bao nhất thời không cười, cúi đầu, bày ra dáng vẻ áy náy.
Hai bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt lấy bộ quần áo của mình.
“Thật xin lỗi, đã làm cho tỷ tỷ lo lắng.” Giọng nói nhỏ nhẹ chân thành nhận lỗi của Tiểu Nãi Bao quả thực làm cho Tô Lãm Nguyệt cảm thấy rất đáng yêu.
Nhưng Tô Lãm Nguyệt vẫn nhịn xuống xúc động muốn lật lại chuyện này, nàng kiên nhẫn giảng đạo lý cho Tiểu Nãi Bao:
“Ta biết Thần Thần là một đứa trẻ ngoan, đệ rất muốn giúp mọi người, nhưng mà Thần Thần vẫn còn nhỏ, không cầm được nhiều đồ như vậy, không thể miễn cưỡng mình được biết không? Gặp phải chuyện mình không làm được, chúng ta có thể tìm người khác hỗ trợ, tựa như vừa rồi Cẩu Đản ca ca muốn giúp đệ đó, Thần Thần có thể để cho Cẩu Đản ca ca hỗ trợ mình.”
Con người cho tới bây giờ không phải là động vật hành động riêng lẻ.
Huống chi Tiểu Nãi Bao không giống với kiếp trước của nàng.
Tiểu Nãi Bao ít nhất còn có nàng.