Tô Lãm Nguyệt nói một tràn, cũng không chắc rốt cuộc sói mẹ có nghe hiểu hay không.
Sau khi nói xong, nàng lại xoa cái đầu lông xù của sói mẹ, sau đó đứng dậy nhìn sói mẹ.
Sói mẹ cũng đứng dậy theo, nó nhìn Tô Lãm Nguyệt lần cuối, rồi sau đó mang theo sói con cùng với thịt rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Tô Lãm Nguyệt nói.
Tuy nàng cố tình muốn ban ơn cho bầy sói trong núi, nhưng mà nàng cũng không chắc sau này có còn cơ hội gặp lại con sói cái này ở đây nữa hay không.
Dù sao nơi núi rừng nguy hiểm, nếu như sói cái đó không tìm thấy bầy đàn, e rằng cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà việc nàng có thể làm cũng đã làm rồi, việc còn lại chỉ có thể dựa vào chính bản thân nó thôi.
Nàng có tấm lòng tốt, nhưng không có tấm lòng của Bồ Tát, không thể đặc biệt đi giúp sói cái tìm bầy đàn của nó được.
Tô Lãm Nguyệt vừa nghĩ vừa vác cái gùi của mình lên, đi về phía con đường lúc nãy.
Nhưng mà đi chưa được hai bước, nàng đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình hình như thiếu thiếu cái gì đó.
Nàng quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy Tiêu Hành không biết từ khi nào bị nàng bỏ lại ở phía sau.
Hoặc có thể nói không phải bị nàng bỏ lại phía sau.
Mà là Tiêu Hành cúi đầu rầu rĩ không vui bước đi ở đằng sau.
Thấy cuối cùng Tô Lãm Nguyệt cũng nhìn đến mình, bước chân Tiêu Hành bỗng khựng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Lãm Nguyệt, vẻ mặt muốn ấm ức bao nhiêu thì có bấy nhiêu ấm ức.
Tô Lãm Nguyệt nhíu mày, hỏi: “Làm sao nữa?”
Tiêu Hành nghe thấy nàng cuối cùng cũng hỏi hắn rồi, hắn vội đi đến trước mặt Tô Lãm Nguyệt, sau đó nắm chặt tay của Tô Lãm Nguyệt đặt lên trên đỉnh đầu của mình.
Hắn còn lo lắng đến việc bản thân quá cao, cánh tay Tô Lãm Nguyệt giơ theo cao như vậy có lẽ sẽ không thoải mái, cho nên còn cố ý khom người xuống.
“Nguyệt Nguyệt hôm nay còn chưa có xoa đầu ta, mà lại xoa đầu con chó kia.” Hắn còn cực kỳ tủi thân mà giơ ba ngón tay ra, “Còn xoa đến ba lần.”
Hắn càng nói càng tủi thân, gần như sắp khóc đến nơi.
Tô Lãm Nguyệt nhắc nhở: “Đó là sói.”
Tiêu Hành trừng to cặp mắt xinh đẹp kia của hắn, nước mắt dường như sắp tuôn ra theo.
Hắn giống như đang nói trọng điểm là cái đó sao?
Nguyệt Nguyệt, hiện giờ chẳng phải nàng nên an ủi ta sao?
Ai quan tâm đó là chó hay là sói chứ?
Đối diện với ánh mắt của Tiêu Hành, Tô Lãm Nguyệt bắt đầu nghi ngờ bản thân mình có phải thật sự quá đáng rồi hay không.
“Nguyệt Nguyệt…” Tiêu Hành cọ cọ lòng bàn tay của Tô Lãm Nguyệt.
Trong đôi mắt như ngọc lưu ly tràn ngập tủi thân: Nguyệt Nguyệt, ta rất buồn, nàng có thể an ủi ta được không?
Tô Lãm Nguyệt: “...”
Nàng thở dài một hơi: “Không xoa đầu A Hành trước, là lỗi của ta.”
Nói xong, Tô Lãm Nguyệt xoa nhẹ đỉnh đầu Tiêu Hành, trực tiếp làm rối tung mái tóc của Tiêu Hành: “Thế này có được chưa?”
Tiêu Hành không hề bận tâm đến việc này, hắn níu lấy tay áo từ cánh tay còn lại của Tô Lãm Nguyệt làm nũng nói: “ Nguyệt Nguyệt xoa thêm mấy cái đi, ta thích Nguyệt Nguyệt xoa đầu.”
Nguyệt Nguyệt vừa nãy xoa đầu con chó kia ba lần. Trước đó còn xoa đầu nha đầu tên Hứa Lệ Nương kia ba lần. Còn có tên nhóc con tên Cẩu Đản kia nữa, Nguyệt Nguyệt cũng xoa đầu nó một lần.
Càng đừng nói đến tên nhóc thối Thần Thần kia, không chỉ được Nguyệt Nguyệt xoa đầu, mà còn được Nguyệt Nguyệt ôm, thậm chí buổi tối đều được ngủ cùng Nguyệt Nguyệt.
Thật là đáng ghét mà!
Tiêu Hành vừa hưởng thụ cái xoa đầu của Tô Lãm Nguyệt, vừa âm thầm lật quyển sổ nhỏ trong lòng, tính xem hắn phải được Tô Lãm Nguyệt xoa đầu bao nhiêu lần nữa mới có thể huề với số nợ trong quyển sổ nhỏ.
Nhưng mà càng tính, hắn càng cảm thấy có xoa đầu bao nhiêu lần cũng không đủ.
Bởi vì hắn không chỉ muốn được Nguyệt Nguyệt xoa đầu, hắn cũng muốn được Nguyệt Nguyệt ôm, còn muốn ngủ cùng Nguyệt Nguyệt.
Nhưng ngoài xoa đầu ra, thì những thứ khác Nguyệt Nguyệt đều không cho.
A Hành thật sự rất tủi thân!
“Không phải đã xoa đầu rồi sao? Sao còn bày ra vẻ mặt ấm ức này nữa?” Tô Lãm Nguyệt không hề biết đến quyển sổ ghi nợ trong lòng Tiêu Hành, nàng tỏ ra khó hiểu.
“Nguyệt Nguyệt còn xoa đầu người khác.” Tiêu Hành không nhịn được mà nói ra.
Người khác? Tô Lãm Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi, hình như trước đó nàng quả thực từng xoa đầu Hứa Lệ Nương.
“Người ta là một tiểu cô nương, sao ngươi lại so đo với nàng ấy chứ?” Tô Lãm Nguyệt dở khóc dở cười rồi xoa nhẹ hai lần lên đỉnh đầu Tiêu Hành.
Nhưng mà không thể không nói, tóc của Tiêu Hành cũng không biết mọc thế nào.
Rõ ràng đều là dân chạy nạn đến đây, tóc của người khác đều rối như ổ gà.