Tô Lãm Nguyệt giơ tay sờ đầu của sói cái: “Bọn ta sẽ không làm hại ngươi đâu, bọn ta chỉ muốn giúp ngươi lấy cái này ra thôi.”
Tô Lãm Nguyệt chỉ vào cái bẫy kẹp trên chân sau của sói cái.
Sói cái nghe vậy nhìn nữ chủ, sau một lúc lâu cũng không biết có phải thật sự nghe hiểu được lời của Tô Lãm Nguyệt hay không, nó lại rên rỉ một tiếng, cái đầu của con sói ban nãy còn đang dùng sức giãy dụa lúc này cũng xìu xuống.
“A Hành buông tay ra đi.” Tô Lãm Nguyệt nói.
Tiêu Hành ngoan ngoãn buông tay, nhưng mà hắn vẫn trừng mắt hung dữ nhìn sói cái, dường như nếu nó dám manh động, thì hắn sẽ không khách khí với nó.
Sói cái: “...”
Nó quay đầu lại, lại lần nữa nằm rạp trên mặt đất, không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Hành thêm chút nào.
Tô Lãm Nguyệt thấy vậy thì bắt đầu cẩn thận kiểm tra vết thương của sói cái, vết thương khá sâu, nhưng mà may mắn cái bẫy này đã khá cũ nên lực kẹp không có mạnh, xương chân của sói cái không bị gãy.
“Cố chịu một chút.” Tô Lãm Nguyệt khẽ nói.
Sau khi sói cái khẽ hừ một tiếng, hai tay Tô Lãm Nguyệt lần lượt nắm chặt hai bên cái bẫy, dùng sức mở ra, cái bẫy rất nhanh được lấy ra, sau đó nàng lấy hòm thuốc từ trong gùi rồi bắt đầu khử trùng và băng bó vết thương cho sói cái.
Sau khi xử lý vết thương xong, việc còn lại cũng là việc quan trọng nhất - giúp sói cái sinh con.
Tuy Tô Lãm Nguyệt chưa từng giúp động vật sinh con, nhưng mà nàng có kinh nghiệm đỡ đẻ cho con người, nàng hiểu được vấn đề quan trọng nhất của việc sinh tự nhiên là “sản phụ” phải có sức lực để sinh, nhưng mà lúc này con sói cái này rõ ràng đã quá yếu, căn bản không còn chút sức nào để sinh sói con ra, cho nên việc quan trọng nhất hiện giờ là phải nhanh chóng khiến sói cái hồi phục sức lực lại.
Tô Lãm Nguyệt nhớ đến thuốc bổ mà nàng mang đến từ mạt thế.
“Cái này có hơi khó uống, nhưng mà có thể khiến ngươi hồi sức để sinh sói con ra.” Tô Lãm Nguyệt lấy thuốc bổ trong không gian tùy thân từ trong gùi ra, đưa đến bên miệng sói cái, nói với nó.
Sói cái ngẩng đầu nhìn nàng một cái, há miệng ra…
Tiêu Hành ở bên thấy thế, ngọ nguậy muốn vươn tay khép miệng nó lại.
Tô Lãm Nguyệt khó hiểu mà cảm nhận được suy nghĩ của Tiêu Hành, quay đầu nhìn Tiêu Hành một cái: “Không được.”
Tiêu Hành nắm lấy cọng cỏ trên mặt đất: “Ồ.”
Tô Lãm Nguyệt thu lại ánh mắt khỏi người Tiêu Hành Hành, nàng chuyên tâm đút thuốc bổ cho sói cái.
Sói cái uống xong thuốc bổ thì chưa đến khoảng nửa phút đã từ từ hồi phục lại sức lực.
Nó ngẩng đầu lên, kêu một tiếng với Tô Lãm Nguyệt.
Sau đó thấy chân sau của nó đột nhiên giật giật mấy cái.
Sói con đầu tiên thuận lợi được sinh ra, giờ đây nó đã là sói mẹ.
Tô Lãm Nguyệt thấy vậy cũng thở phào một hơi.
May mắn không có khó sinh, nếu không thì thật sự hơi khó xử lý.
“Giỏi lắm.” Tô Lãm Nguyệt vừa cười vừa xoa cái đầu đầy lông của sói mẹ.
Sói mẹ nhìn nàng một cái, rồi quay đi một cách cao quý và lạnh lùng.
Nó vẫn lắc cái đầu, dường như đang nói nhanh bỏ cái tay của ngươi ra khỏi cái đầu cao quý của ta đi, ta đây là thứ ngươi có thể tùy tiện sờ sao?
Nhưng mà lần này nó không có phản kháng mãnh liệt giống trước đó nữa.
Tô Lãm Nguyệt khẽ cười, lần nữa đi mò tay vào trong cái gùi.
Sau đó thấy nàng lấy ra một miếng thịt từ trong gùi, dùng dao cắt vụn rồi đút cho sói mẹ ăn.
Sói mẹ ăn được mấy miếng thịt, sau khi vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, nó lại tiếp tục dùng sức.
Tổng cộng hai lượt, sói mẹ sinh được tổng cộng ba con sói con.
Bởi vì trong quá trình sinh con có Tô Lãm Nguyệt đút thức ăn cho nó, cho nên sau khi sinh xong, sói mẹ không hề kiệt sức.
Sói mẹ nằm rạp trên đất liếm lông cho từng đứa con của mình.
Còn Tô Lãm Nguyệt thì giúp xử lý xong cuống rốn của sói con, lại giúp sói cái lau khô vết máu trên đuôi nó.
Tiếp đó nàng lấy ra một mảnh vải, bọc ba con sói con lại rồi treo thẳng lên cổ của sói mẹ.
Sau đó nàng lại dùng một mảnh vải khác bọc một ít thịt treo lên cùng.
Sói là một loài động vật rất thông minh, cho nên Tô Lãm Nguyệt không hề lo lắng đến việc nó không thể tháo cái túi trên cổ xuống.
Hơn nữa nàng cũng cố ý cột túi rất lỏng, sói mẹ chỉ cần nằm xuống thì có thể dễ dàng mở ra.
“Người đặt bẫy không biết lúc nào sẽ đến, cho nên tốt nhất ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây đi. Ta đã để cho ngươi một ít thịt đủ để ngươi ăn một hai ngày. Trong khoảng thời gian này tốt nhất ngươi nên tìm được đồng bọn của ngươi, nếu không thì sẽ bị bỏ lại một mình trong khu rừng này, cho dù ngươi có là sói thì cũng sẽ rất nguy hiểm.”