Tô Lãm Nguyệt bị nụ cười hắn làm cho ngây người, nhưng lần này nàng lại không nhịn được, giơ tay ra véo mặt hắn: “Sao lại đáng yêu như vậy hả?”

Tiêu Hành không hiểu lời Tô Lãm Nguyệt nói là ý gì, hắn chỉ biết bản thân bị Tô Lãm Nguyệt véo mặt, ánh mắt sáng lên, đưa khuôn mặt tuấn tú của mình đến gần nàng hơn: “Cho Nguyệt Nguyệt véo!”

Tô Lãm Nguyệt cũng không khách khí mà lại véo thêm cái nữa, sau đó buông tay ra: “Được rồi, tiếp tục đi tìm xem có thảo dược hay không đi.”

Quả dại trong gùi đã đầy rồi, đến lúc đó có thể chia cho trẻ con trong thôn một ít, về phần những người khác, nếu như thật sự muốn ăn, thì đến lúc đó lại tự đến đây hái thêm.

Tô Lãm Nguyệt dẫn theo Tiêu Hành tiếp tục đi loanh quanh trong núi tìm được không ít thảo dược, nàng dẫn Tiêu Hành hái mỗi loại một chút, khi thấy trong đồ trong gùi cũng gần đầy rồi, nàng nói: “Chúng ta về thôi, ngày khác lại đến nữa.”

Tiêu Hành gật đầu, đứng dậy theo chuẩn bị rời khỏi.

Hai người men theo con đường vừa nãy đi qua chuẩn bị trở về, nhưng lúc này Tô Lãm Nguyệt mới phát hiện, bọn họ trong lúc bất tri bất giác đã cách khá xa với nơi dừng chân ban đầu.

Nàng khẽ cau mày lại, cùng Tiêu Hành bước nhanh chân trở về, trong núi rừng này nhiều dã thú, không thể ở lại quá lâu.

Nhưng mà trong lúc bước đi không ngừng nghỉ, Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng sói hú.

Tô Lãm Nguyệt khẽ cau mày, không phải vì sợ hãi, mà là vì con sói đang hú này như là đang kêu rên, nghe giống như đang gặp phải rắc rối gì, hoặc là đang bị thương, hoặc là vì nguyên nhân khác.

“Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Hành theo bản năng muốn che chắn Tô Lãm Nguyệt ở đằng sau.

Tô Lãm Nguyệt lắc đầu trấn an: “Không sao, chúng ta qua đó xem thử.”

Sói là một loài động vật sống theo bầy đàn, cũng là một trong những loài chúa tể của sơn lâm, đồng thời sói cũng là một loài động vật cực kỳ có tình cảm, có câu cửa miệng nói là: “Nếu như sói quay lại, nhất định có nguyên do, không phải báo ân thì là báo thù”, hiện giờ bọn họ đang sống trong khu rừng này, nếu như có thể ban ơn cho loài sói, vậy thì đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.

Tô Lãm Nguyệt cùng Tiêu Hành lần theo âm thanh đi chưa được bao lâu, thì nhìn thấy một con sói đang nằm trên bụi cỏ, chân phải đằng sau của nó bị kẹp bởi cái bẫy, máu không ngừng chảy ra từ chỗ vết thương lan xuống thành một vũng máu trên mặt đất.

Nhưng mà đây vẫn chưa là điều tồi tệ nhất, Tô Lãm Nguyệt nhìn thấy chiếc bụng nhô cao lên của con sói này, đây là một con sói cái, hơn nữa dựa theo tình trạng hiện tại của sói cái, rất có khả năng là nó sắp sinh rồi.

Lúc hai người Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành tới gần thì con sói cái nằm rạp trên mặt đất kêu rên đau đớn, dường như nó cũng phát hiện ra bọn họ, nó giãy dụa muốn đứng lên, nhưng mà máu đã chảy quá nhiều cùng với cơn đau sắp sinh khiến nó không còn chút sức lực để đứng dậy.

Nó chỉ có thể gào thét hung dữ với hai người Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành, nhưng cũng chẳng thể làm được gì.

Tô Lãm Nguyệt không thể chậm một giây nữa, lông mày nàng khẽ chau lại cất bước đi về hướng sói cái.

Nàng càng tới gần, sói cái nhe răng trợn mắt gầm gừ càng dữ dội hơn, giống như đang nói với Tô Lãm Nguyệt nếu nàng còn dám tới gần, nó sẽ cắn chết nàng.

Thế nhưng, Tô Lãm Nguyệt vẫn không hề dừng bước chân, cho đến khi cách sói cái khoảng một bước chân.

Tô Lãm Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh sói cái, vươn tay về hướng cái bẫy đang kẹp chân sau của sói cái, cũng vào lúc này, sói cái đột nhiên dùng sức tiến về phía trước, xông tới cánh tay của Tô Lãm Nguyệt, nó dùng sức há miệng ra, trông tư thế như muốn cắn đứt cả cánh tay Tô Lãm Nguyệt.

Cánh tay kia của Tô Lãm Nguyệt lúc này cũng di chuyển, nhưng mà động tác của Tiêu Hành ở bên cạnh lại nhanh hơn nàng.

Miệng của sói cái còn chưa kịp há ra, thì đã bị Tiêu Hành bóp chặt lại, miệng sói to như vậy nhưng ở dưới bàn tay của Tiêu Hành, dù cho có dùng sức thế nào thì cũng không há ra được.

Sói cái quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Hành một cách hung dữ, nó nhe răng về phía Tiêu Hành, còn Tiêu Hành lúc này, hắn cũng trừng mắt nhìn con sói một cách hung ác, nhe răng? Ta cũng nhe!

Sói: “...”

Nó muốn cắn chết Tiêu Hành.

Nhưng Tiêu Hành: Còn dám hung dữ với Nguyệt Nguyệt, ta đánh chết ngươi!

Một người một sói dường như không ai nhường ai, Tô Lãm Nguyệt nhìn bọn họ, cứ cảm giác đã thấy qua cảnh tượng giống như vậy ở đâu rồi.

Nhưng mà trước mắt không có thời gian để nàng ngẫm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play