"Được, vậy ngươi cũng đeo gùi theo đi, đến lúc đó nếu có thảo dược thì có thể mang nhiều thêm một ít về." Tô Lãm Nguyệt không từ chối người tự dâng sức lao động miễn phí tới cửa.

Tiêu Hành vui vẻ gật đầu, quay đầu đi tìm vợ trưởng thôn để mượn gùi.

Sau đó giống như vui vẻ đeo gùi sau lưng chạy đến bên cạnh Tô Lãm Nguyệt, túm lấy tay áo Tô Lãm Nguyệt, lắc lắc: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi thôi!”

Thảm thực vật nơi này khác với bên ngoài, rất rậm rạp nhưng Tô Lãm Nguyệt cũng không thể tìm được thảo dược ngay lập tức, mà lại tìm được không ít rau dại, nàng cũng không kén chọn, dẫn theo Tiêu Hành đến đào lên, đợi lát nữa xào lên cùng nhau ăn.

Chờ đến khi đào được kha khá, Tô Lãm Nguyệt mới đứng dậy chuẩn bị tiếp tục đi tìm thảo dược, lúc này nàng liền nhìn thấy Tiêu Hành đang ngẩn người ngẩng đầu nhìn chằm chằm một cái cây.

Nàng ngước mắt nhìn theo tầm mắt của Tiêu Hành, phát hiện trên cây đã ra quả mà loại quả này chính là loại quả mà Tiêu Hành đã hái đưa cho nàng khi đến cứu nàng lúc nàng bị đám cướp bóc bao vây tấn công.

Nhưng khác với trước đó chính là những quả lúc trước vẫn còn xanh, rõ ràng là chưa chín mà những quả dại trước mắt này đã đỏ, chắc là chín rồi.

Tô Lãm Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tiêu Hành, định chuẩn bị gọi Tiêu Hành đi hái xuống thì đã thấy vẻ mặt Tiêu Hành nhìn chằm chằm những quả kia trông căm hận vô cùng, giống như là nhớ tới một hồi ức không tốt đẹp vậy.

Tô Lãm Nguyệt mới nhớ ra, lúc trước nàng từng lừa A Hành nói loại quả này rất ngọt, kết quả là A Hành bị chua đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhúm lại, bây giờ có lẽ chính vì như vậy mới căm ghét như thế.

"A Hành, đi hái quả đi." Tô Lãm Nguyệt cười nói với Tiêu Hành.

Tiêu Hành cúi đầu nhìn nàng, cau mày nhắc nhở: “Nguyệt Nguyệt, nó rất chua, đừng ăn.”

"Ta muốn ăn, hơn nữa nó rất ngọt." Tô Lãm Nguyệt nói.

Tiêu Hành nhìn Tô Lãm Nguyệt, trong con ngươi tối đen như mực tràn ngập vẻ khó tin và lo lắng, như thể đang nói rõ ràng chua như vậy tại sao Nguyệt Nguyệt lại cứng đầu nói là ngọt, vị giác của Nguyệt Nguyệt thật đáng sợ, có phải Nguyệt Nguyệt mắc bệnh rồi hay không?

Tiêu Hành giơ tay muốn sờ trán Tô Lãm Nguyệt, kiểm tra xem có phải nàng bị hỏng chỗ nào không nhưng rồi lại bị Tô Lãm Nguyệt đẩy ra.

"Vậy ta tự hái." Cây ăn quả này cũng không biết là giống gì, cành thấp nhất cũng rất cao, hơn nữa lại thẳng tắp, không có gì để làm điểm tựa, A Hành có khinh công có thể dễ dàng bay lên, còn nàng phải tốn chút công phu nhưng vấn đề cũng không quá khó.

Tô Lãm Nguyệt lấy dây thừng từ trong gùi ra đang chuẩn bị trèo lên cây, lại bị Tiêu Hành ngăn lại.

"Ta hái giúp Nguyệt Nguyệt." Tiêu Hành nói xong, mũi chân nhẹ nhàng dùng lực, thân thể đã trực tiếp bay lên trên cây.

Tô Lãm Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Hành cầm gùi bắt đầu hái quả, ước chừng hái cũng được kha khá, Tô Lãm Nguyệt vội gọi hắn xuống: “Được rồi, đã đủ rồi.”

Lúc này Tiêu Hành mới từ trên cây nhảy xuống, sau đó đặt toàn bộ quả dại hái được trước mặt Tô Lãm Nguyệt.

"Không phải không thích sao? Sao còn hái giúp ta?" Tô Lãm Nguyệt nhìn một đống quả dại đầy ắp trước mặt hỏi hắn.

"Nhưng Nguyệt Nguyệt thích." Tiêu Hành trả lời với vẻ mặt đương nhiên.

Ánh mắt nam nhân ngây ngốc trong suốt giống như lưu ly, trong mắt lại tràn đầy chân thành và tha thiết, Tô Lãm Nguyệt rõ ràng thấy được ý tứ chưa nói của hắn từ trong đôi mắt này:

‘Chỉ cần Nguyệt Nguyệt thích ta đều sẽ giúp Nguyệt Nguyệt có được.’

Lòng nóng ran, Tô Lãm Nguyệt thu lại ánh mắt, nàng lấy hai quả từ trong cái gùi của Tiêu Hành ra rồi rửa bằng nước ấm trong bình giữ nhiệt.

Sau đó, nàng tự mình ăn thử trước, quả nhiên giống như nàng dự đoán, mấy quả mà A Hành hái trước đó chưa chín, cho nên đều chua, còn những quả này chín rồi nên ngọt hơn nhiều, chua chua ngọt ngọt, quả thật sự rất ngon.

“Ngọt lắm.” Tô Lãm Nguyệt nói.

Tiêu Hành người đã bị lừa một lần lúc này khẽ chau mày, vẻ mặt vô cùng rối rắm.

Tô Lãm Nguyệt cũng không cưỡng ép hắn tin nàng thêm một lần nữa, quả dại rất nhỏ, nàng cắn ăn hai ba cái thì hết rồi, lúc đang chuẩn bị ăn quả thứ hai, thì Tiêu Hành giành lấy quả từ trong tay nàng.

Tô Lãm Nguyệt nhướng mày, ngước mắt lên nhìn Tiêu Hành đang há miệng cắn.

Quả dại trong miệng không chua như trong ấn tượng của hắn, mà lại…

“Ngọt!” Đôi mắt Tiêu Hành sáng long lanh, Tô Lãm Nguyệt phát hiện ra rằng hắn thật sự thích ăn đồ ngọt.

“Không sợ ta lại lừa ngươi sao?” Tô Lãm Nguyệt hỏi.

“Không sợ! Ta thích Nguyệt Nguyệt nhất.” Tiêu Hành lắc đầu cười, ý cười giống như ánh sáng của ngôi sao nhỏ lộ ra từ trong ánh mắt dịu dàng của hắn, rạng ngời chói mắt mà đẹp làm sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play