Trưởng thôn Trương khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi, chúng ta vất vả lắm mới phát hiện một nơi như vậy, cũng không thể bị người khác phát hiện, lúc đi vào chỗ bức tường gai hai đứa có che kín lại không?”

"Đều dựa theo lời Tô cô nương đậy kín hết rồi, ông nội yên tâm." Trương Đại Lực lại trả lời.

Lúc hai người bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài dọa người, Tô Lãm Nguyệt đã đi theo bọn họ đến bên ngoài bức tường gai, nói cho bọn họ biết mỗi lần bọn họ ra vào bức tường này đều phải cố gắng khiến bức tường gai khôi phục lại bộ dáng ban đầu, để tránh bị người khác phát hiện cửa vào.

Trưởng thôn Trương gật đầu: “Vậy gọi mọi người về ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong sẽ bắt đầu làm việc.”

Sau khi ăn trưa xong, các bà nương khuê nữ thôn Liệp Hổ tìm một chỗ ngồi tiếp tục thêu chỗ khăn tay trong tay bọn họ, còn các nam nhân thì chuẩn bị đi chặt cây.

Tô Lãm Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, đi đến chỗ trưởng thôn Trương.

"Trưởng thôn, trong thôn chúng ta có cả thợ mộc và thợ xây không?" Nàng hỏi.

Trưởng thôn Trương lắc đầu, trong chốc lát cũng không nghĩ ra tại sao Tô Lãm Nguyệt lại đột nhiên hỏi cái này: “Không có, làm sao vậy?”

“Thời tiết tháng sáu hay thay đổi, hiện tại tuy rằng trời trong nhưng nói không chừng lúc nào sẽ đột nhiên đổ mưa, cho nên trưởng thôn, ta nghĩ trước khi trời mưa thì chúng ta ngoài việc phải nhanh chóng chuẩn bị một phần gỗ thích hợp để làm ra trường cung nhưng càng quan trọng hơn chính là trước tiên nên xây dựng một vài căn nhà ở tại đây, nếu không đến lúc đó trời thật sự đổ mưa, chúng ta ngay cả một chỗ để tránh mưa cũng không có.”

Trưởng thôn Trương mới sực nhớ ra: “Ta vẫn luôn một lòng muốn làm trường cung mà đã quên mất điều này, may nhờ có ngươi nhắc nhở. Tối nay ta đây sẽ chia người ra thành hai nhóm, một nhóm tranh thủ thời gian chuẩn bị gỗ để làm trường cung, nhóm còn lại sẽ tập trung xây dựng nhà cửa.”

Nói tới đây, trưởng thôn Trương quay đầu nhìn thôn dân đã bắt đầu bận rộn, lông mày khẽ nhíu lại.

Người dân thôn Liệp Hổ đều biết săn bắn, cũng biết làm thợ mộc nhưng thợ mộc chỉ giới hạn ở làm trường cung và mũi tên của bọn họ, cùng với một vài tượng gỗ điêu khắc đơn giản như vậy mà thôi.

Về chuyện xây nhà, bình thường bọn họ đều sẽ đi sang thôn bên cạnh mời người đến hỗ trợ, dù sao muốn nhà ở đẹp đẽ chỉnh tề tất nhiên sẽ liên quan đến kết cấu chính xác phức tạp, những việc này bọn họ thật sự không biết.

“Lãm Nguyệt, quả thật thôn Liệp Hổ chúng ta không có thợ mộc và thợ xây, cho nên muốn xây loại nhà ở đẹp đẽ chỉnh tề chắc chắn là không thể nào xây được, nhiều nhất chỉ có thể xây một vài nhà tranh đơn giản thôi, ngươi xem có được không?”

Tô Lãm Nguyệt gật đầu: “Được, đúng lúc người của chúng ta cũng không nhiều, không thể chia ra nhiều người tập trung đi xây nhà như vậy. Về việc không có cỏ tranh thì có thể dùng kim chỉ khâu lá cây vào trên cành cây, đến lúc đó chồng nhiều lớp nhiều tầng đắp ở trên nóc nhà thì cũng có tác dụng giống như cỏ tranh vậy.”

Tô Lãm Nguyệt suy nghĩ một chút, quay đầu lại đi tới lục cái gùi của mình, trên thực tế là nàng đang đi siêu thị mua loại túi nhựa siêu lớn không thấm nước này.

Nàng đưa túi nhựa cho trưởng thôn Trương nói: “Để an toàn hơn, đến lúc đó có thể kẹp cái này ở giữa lá cây, sẽ làm tăng hiệu quả chống thấm nước.”

Trưởng thôn Trương cầm lấy túi nhựa, sờ qua sờ lại, lại dùng ngón tay chà xát, tò mò không hiểu hỏi: “Lãm Nguyệt, đây là cái gì?”

"Đây là nhựa nhà ta mang đến, có thể dùng để chứa đồ và còn có thể không thấm nước." Tô Lãm Nguyệt trả lời.

Túi nhựa và ô tô không giống nhau, mặc dù chúng đều không thuộc về sản phẩm của thời đại này nhưng cũng không đến mức khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ.

Trưởng thôn Trương bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Đúng là đồ tốt, được, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ bảo mọi người dùng đến.”

Trong lúc thôn dân Liệp Hổ đều đang bận rộn, Tô Lãm Nguyệt cũng không nhàn rỗi.

Nàng đeo gùi chuẩn bị đi dạo trong ngọn núi gần nơi dừng chân của bọn họ, xem xem có thể hái chút thảo dược mang về hay không.

Tô Lãm Nguyệt cũng không đi một mình mà sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ này.

"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt ta đi cùng nàng, ta muốn bảo vệ Nguyệt Nguyệt." Tiêu Hành dính người bám theo phía sau.

Bởi vì còn chưa biết rõ hoàn cảnh nơi này, cho nên Tô Lãm Nguyệt không có ý định dẫn theo Tiểu Nãi Bao, nhưng Tiểu nãi bao thì có thể không dẫn theo, nhưng người nào đó có năng lực tự bảo vệ mình lại hết lần này tới lần khác dính người bám theo, nàng cũng không quản được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play