Vương Quý không hiểu: “Ý của đại ca là sao?”
Vương Tài càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cuối cùng quyết định nói: “Không đi nữa, chúng ta ở đây chờ một lát, chờ bọn họ đi ra, ta không tin bọn họ thật sự dám ở trong rừng mãi mà không đi ra.”
Chờ đến khi hai người Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực đi ra, bọn họ đã đợi gần nửa canh giờ, mắt thấy đã không còn kiên nhẫn để tiếp tục chờ nữa.
“Đại ca, hay là chúng ta rời đi thôi.”
Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng thét thảm thiết, dọa hai huynh đệ bọn họ giật mình một phen.
“Đại, đại ca, lại có quỷ kêu.”
“Quỷ ở đâu ra, đó là tiếng người, có thể là đám người vừa rồi.”
“Cứu mạng! Cứu mạng! Có sói, có sói...”
Tiếng kêu thảm thiết càng rõ ràng hơn mà nội dung tiếng kêu cũng thêm càng rõ nét hơn.
Sói? Chân hai huynh đệ đều mềm nhũn.
Đặc biệt là khi bọn họ nhìn thấy Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực "toàn thân đầy máu" chạy về phía bọn họ, suýt chút nữa đã bị hù chết.
Mà lúc này, Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực cũng nhìn thấy bọn họ.
"Cứu mạng! Sói ăn thịt người." Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực liếc nhìn nhau, nhếch miệng cười gian xảo.
Sau đó, bọn họ dứt khoát đã chạy nhanh về phía hai người kia.
Lúc này cả người bọn họ toàn là máu, trong miệng còn tiếp tục phun ra "máu", vừa mở miệng đã thấy máu me hệt như một cái chậu máu.
Nhìn thì không giống sói muốn ăn thịt người mà trông hai người họ giống muốn ăn thịt người hơn.
Hai huynh đệ bị bọn họ dọa đến suýt chút nữa xuất hồn, quay đầu bỏ chạy.
“Đừng tới đây! Các ngươi đừng tới đây!”
Nhưng mà hai người Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực làm sao có thể buông tha bọn họ dễ dàng như vậy, vẫn tiếp tục đuổi theo hét lớn: “Sói đuổi tới rồi, cứu bọn ta với...”
Hai huynh đệ chỉ hận không thể mọc ra bốn chân để chạy.
Bọn họ dốc hết sức chạy ra ngoài bìa rừng, sợ sói ở phía sau sẽ vượt qua Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực đuổi kịp bọn họ.
Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực thấy dáng vẻ bọn họ như vậy, cố nín cười .
Bọn họ từ từ chạy chậm lại, cho đến khi hai huynh đệ kia hoàn toàn biến mất ở trước mắt bọn họ.
Cuối cùng họ cũng dừng bước.
"Rốt cuộc cũng đi rồi, mệt chết đi được." Trương Nhị Lực nói.
Trương Đại Lực vỗ vai hắn ta, nói: “Ngươi vẫn nên rèn luyện một chút đi, ta bị thương nặng chỉ vừa mới khỏi cũng không mệt đến như thế.”
Mà nói đến chuyện vết thương của mình vừa mới khỏi hẳn, hắn ta liền nhớ tới Tô Lãm Nguyệt.
Lúc hắn ta vừa tỉnh lại, liền nghe thấy ông nội nói là Tô Lãm Nguyệt đã cứu hắn.
Nếu như không phải có Tô cô nương thì cái mạng này của hắn ta đã sớm đi về nơi xa rồi.
"Không phải, ta chỉ là đang đói bụng thôi." Trương Nhị Lực ngụy biện.
Trương Đại Lực vỗ bả vai hắn: “Vậy chúng ta trở về thôi.”
Khi Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực nhận nhiệm vụ đi dọa người, thôn dân Liệp Hổ cũng đã bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là trưởng thôn Trương kêu gọi mọi người giao nộp công lương.
Sau đó đến vợ trưởng thôn dựng nồi lên, chuẩn bị nấu cháo.
Tiếp theo là đến chuyện làm trường cung mà trưởng thôn Trương vẫn luôn mong chờ.
Cho nên ông ấy đã trực tiếp kêu gọi các nam nhân trong thôn, trước khi cháo nấu chín thì không được nhàn rỗi, nhanh chóng đi đốn cây.
Tô Lãm Nguyệt đi đến hỏi: “Trưởng thôn, thời tiết này hay thay đổi, hiện tại tuy rằng trời trong nhưng cũng không biết lúc nào sẽ mưa. Cho nên ngoại trừ việc chúng ta phải nhân lúc trời trong nhanh chóng chuẩn bị xong các vật liệu gỗ làm trường cung ra thì chúng ta cũng phải xây dựng một vài căn nhà để ở. Nếu không đến lúc đó trời đổ mưa, vậy ngay cả chỗ trú mưa chúng ta cũng không có.”
Trưởng thôn Trương nghe vậy gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, vậy chờ sau khi mọi người chặt cây xong, ta sẽ chia bọn họ làm hai nhóm, trong đó một nhóm phụ trách xây nhà, còn một nhóm khác thì tiếp tục xử lý các vật liệu gỗ để dùng làm trường cung.”
Gỗ làm trường cung cần phơi khô, nhưng cũng không phải chỉ cần chặt cây xong liền ném ở một góc phơi là được.
Mà là phải cắt ngang cây, cắt thành chiều dài thích hợp, sau đó cắt dọc thành các độ dày mong muốn.
Như vậy vừa thuận tiện cho việc phơi khô, cũng vừa thuận tiện cho sau này muốn điêu khắc ra hình dạng trường cung.
"Được." Tô Lãm Nguyệt gật đầu.
Sau khi cháo nấu xong, cũng đúng lúc Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực trở về.
"Thế nào rồi?" Trưởng thôn Trương hỏi.
"Đúng như những gì Tô cô nương nói, hai người kia bỏ chạy cứ như gặp quỷ vậy, đoán chừng đã bị dọa sợ, sau này e rằng cũng không dám tùy tiện tiến vào khu rừng này nữa đâu." Trương Đại Lực trả lời.