Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho cho ngây người.
“Lãm Nguyệt, nơi này…” Trưởng thôn Trương có chút kích động.
“Ừm, về sau chúng ta sẽ định cư ở chỗ này.” Tô Lãm Nguyệt gật đầu nói.
Không chỉ vì phong cảnh nơi đây rất đẹp, mà quan trọng hơn là địa hình nơi đây có chút ưu thế tự nhiên…
Ở chính giữa thung lũng bằng phẳng rộng rãi mà diện tích lại rộng lớn.
Ở chỗ này bọn họ khai hoang trồng trọt, xây nhà hoặc sau này làm các phương diện xây dựng khác đều thích hợp.
Mà điểm khác biệt so với địa hình bằng phẳng ở giữa chính là nó được bao quanh bốn phía là những ngọn núi cao hiểm trở, cây cao chót vót, là một rào cản tự nhiên rất tốt, có thể bảo vệ họ chống lại kẻ thù bên ngoài.
Chỉ cần nhìn vào đây, họ đã có thể tưởng tượng ra: Chỉ cần bọn họ cố gắng, bọn họ hoàn toàn có thể xây dựng nơi này thành thôn Liệp Hổ mới.
Mà tương lai, có lẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Sau khi xác định được nơi để định cư, nỗi lo lắng của các thôn dân Liệp Hổ rốt cuộc cũng giảm xuống.
Nhưng Tô Lãm Nguyệt cũng không vội để mọi người bắt đầu làm việc mà gọi trưởng thôn Trương tìm hai người lại đây.
Trưởng thôn Trương không nói hai lời đã trực tiếp gọi hai đứa cháu của ông ấy đến.
Sau đó ông ấy mới hỏi Tô Lãm Nguyệt: “Lãm Nguyệt, ngươi đang có tính toán gì sao?”
"Hai người lén lút đi theo chúng ta vừa rồi có thể còn chưa hẳn rời khỏi, cho nên ta định để cho hai người này đi ra ngoài hù dọa bọn họ một chút." Tô Lãm Nguyệt trả lời.
Nhớ tới hai người vừa rồi, sắc mặt trưởng thôn Trương liền nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ vất vả lắm mới tìm được một chỗ có thể an ổn đặt chân, đương nhiên sẽ không muốn bị người khác phát hiện.
"Làm sao để hù dọa bọn họ?" Ông ấy hỏi.
Tô Lãm Nguyệt suy nghĩ một chút, đưa mắt nhìn sang một khóm hoa hồng trong bụi cỏ.
Nàng chợt lóe lên ý tưởng, chỉ thấy nàng không nói lời nào đã hái một bó hoa hồng lớn, sau đó lấy nồi ra, dùng gậy gỗ đập nát thành một nồi màu đỏ.
"Đại Lực, Nhị Lực, cái này có thể khiến quần áo của các ngươi bị bẩn." Tô Lãm Nguyệt nói.
Trương Đại Lực lắc đầu: “Chuyện này có gì mà quan trọng, chỉ cần Tô cô nương nói như thế nào thì bọn ta sẽ làm như thế đấy.”
"Vậy các ngươi bôi cái này lên mặt, lên cổ với mang theo một ít trên người, ngụy trang thành dáng vẻ máu tươi đầm đìa một chút. Chờ bôi xong, các ngươi hãy đi ra ngoài, sau đó hô cứu mạng trên suốt dọc đường đi, nói rằng có bầy sói, bầy sói muốn ăn thịt người, nhớ diễn cho thê thảm vào, tốt nhất là phải dọa cho bọn chúng sợ hãi." Tô Lãm Nguyệt nói.
Bọn người Trương Đại Lực biết Tô Lãm Nguyệt định làm gì, nhưng mà…
"Nhưng nếu hai người kia không còn ở đây thì sao?" Trương Đại Lực hỏi.
"Dựa vào vị trí hai người kia rời đi, đoán chừng là đã tiến vào sâu trong rừng, sau khi bọn họ vào đó thì cũng không dám tiếp tục đi nữa đâu." Tô Lãm Nguyệt trả lời.
“Cho nên nếu bọn họ không rời đi thì cố lắm cũng là đang chờ đợi ở gần đây.”
“Đợi lát nữa khi hai người chạy đến vị trí đó, nếu không thấy bọn họ thì có thể trở về, còn nếu thấy thì chạy tới cầu cứu bọn họ, rồi liều mạng đuổi theo bọn họ.”
Mọi người nghe vậy cũng không nhịn được liền bật cười: “Nếu như hai người đó còn không đi, đoán chừng sẽ bị chúng ta dọa đến tè ra quần.”
Nếu như giả chết, hai người kia còn có thể sẽ quay lại nhặt thi thể.
Dù sao ở trong nạn đói, đối với một số người mà nói thì thì thi thể người chính là lương thực.
Nhưng nếu đuổi theo bọn họ thì với bản năng của con người lúc hoảng sợ chính là chạy trốn.
Nhất là khi bọn họ còn tưởng rằng sau lưng thật sự có sói đang đuổi theo.
Họ sẽ càng liều mạng chạy trốn, căn bản sẽ không để tâm đến bọn Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực tụt lại phía sau.
Thậm chí sau đó, bọn họ vẫn còn sợ bầy sói được nhắc đến từ trong miệng Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực thì chắc chắn sẽ không dám tới khu rừng này nữa.
Trương Đại Lực và Trương Nhị Lực gật đầu, không nói hai lời liền bắt đầu ngụy tạo ra thảm án trên người mình.
Vì để càng thêm chân thật, bọn họ còn hung hăng xé rách vài lỗ trên quần áo của mình rồi cào rối tung tóc của mình lên.
Chờ chuẩn bị xong xuôi, bọn họ mới đi qua lối vào hang động vừa nãy để đi ra ngoài.
Mà lúc này ở sâu trong rừng, đúng như những gì Tô Lãm Nguyệt dự đoán, hai huynh đệ kia vẫn chưa rời đi.
"Đại ca, làm sao vậy?" Vốn đang đi yên lành, đại ca Vương Tài đang đi phía trước lại đột nhiên dừng bước, nhị đệ Vương Quý của hắn liền hỏi.
"Đệ nói xem, đám người vừa rồi có phải là cố ý dọa chúng ta rời đi hay không?" Vương Tài dò hỏi.