“Đợi một lát nữa, ta cũng không tin bọn họ thật sự dám đi vào sâu trong núi rừng.”
Nghe nói sâu bên trong đó đều là mãnh thú có thể nuốt người.
Người dám xâm nhập sẽ chết, chắc chắn là vậy.
Bọn họ là muốn ở trong rừng núi tìm thức ăn, chứ không phải vì chạy vào trong rừng núi trở thành thức ăn cho dã thú…
Hai huynh đệ cắn răng tiếp tục đi theo.
Nhưng mà đoàn người Tô Lãm Nguyệt vẫn cứ tiếp tục đi sâu vào hơn nữa.
Đại ca Vương Tài cũng không tiếp tục được nữa.
“Một đám người thần kinh, muốn làm thức ăn cho dã thú thì tự mình đi đi, đúng thật là xui xẻo.” Nói xong, hắn ta nhổ một bãi nước bọt về hướng đoàn người Tô Lãm Nguyệt đi, sau đó quay đầu rời khỏi.
Nhị đệ Vương Quý vội vàng đuổi theo.
Bọn họ vừa đi, Tô Lãm Nguyệt liền phát hiện ra.
Mà không bao lâu sau, thôn dân thôn Liệp Hổ đi phía sau lại báo cáo hai người này đã rời đi.
Tô Lãm Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết: “Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta tiếp tục đi vào trong.”
“Lãm Nguyệt, sâu trong núi rừng bình thường đều có dã thú tụ tập, vừa rồi hai người kia lại vừa thấy chúng ta đi vào trong này liền quay đầu rời đi, chỉ sợ sâu trong núi rừng nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của chúng ta.” Trưởng thôn Trương nóng lòng nhắc nhở.
“Dã thú đều có ý thức lãnh địa rất mạnh, mà chúng thường thích đánh dấu lãnh địa của mình bằng cách để lại phân.
Khi bắt đầu vào rừng, ta đã quan sát cẩn thận, nhưng không tìm thấy bất kỳ phân của con thú nào.
Khu rừng này chắc chắn có nguy hiểm, nhưng trước mắt chúng ta vẫn an toàn, cho nên có thể tiếp tục đi vào bên trong xem.
Nếu như đụng phải phân dã thú hung mãnh, chúng ta có muốn lùi lại cũng còn kịp.” Tô Lãm Nguyệt giải thích.
Theo lý thuyết, dân thôn Liệp Hổ sống bằng nghề săn bắn, nên hiểu rõ hơn về thói quen của động vật hoang dã.
Nhưng mà Tô Lãm Nguyệt tựa hồ hiểu rõ hơn so với bọn họ.
Những gì mà bọn họ suy xét đến, Tô Lãm Nguyệt đều có cân nhắc.
Mà những gì bọn họ không có suy nghĩ ra, Tô Lãm Nguyệt cũng có chú ý tới.
Tỷ như từ khi bắt đầu đi vào núi rừng, đều là do Lãm Nguyệt dẫn đường.
Ví dụ như phân động vật này…
Trưởng thôn Trương nghe nói có lý, gật gật đầu: “Được.”
Đúng lúc này, Tô Lãm Nguyệt đột nhiên nhìn chằm chằm chỗ bụi gai cách đó không xa.
Bụi cây gai ở nơi đó mọc tràn lan hình thành nên một bức tường gai tựa như được khâu chặt lại.
“Nguyệt Nguyệt?” Tiêu Hành là người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi trên mặt của nàng.
“Không có việc gì, chúng ta đi tới đó xem một chút.” Tô Lãm Nguyệt chỉ vào bức tường gai kia nói.
Nàng dường như nghe thấy tiếng gió từ đó.
Có tiếng gió, có nghĩa là nơi đó có thể đi qua.
Những người khác tuy rằng không có nghe được cái gọi là tiếng gió, nhưng Tô Lãm Nguyệt nếu đã nói đi về phía đó, bọn họ cũng liền không chần chừ.
Đi tới trước bức tường gai, nhìn những bụi gai rễ cành um tùm đan xen.
Có thôn dân lấy đao lớn ra muốn chuẩn bị chém bức tường gai ra, lại bị Tô Lãm Nguyệt ngăn lại.
Mà Tô Lãm Nguyệt đang quan sát hướng đi của nhánh gai.
Sau một lúc, nàng bất chợt nhấc một nhánh gai trong số chúng lên và bắt đầu tháo gỡ chúng.
Sau đó, liền thấy tường gai vốn kín kẽ, lại có thêm một cái cửa động.
“Cái này!”
“Lãm Nguyệt, sao ngươi có thể làm được?”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên về chuyện này.
Tô Lãm Nguyệt nở nụ cười, nói: “Những bụi gai này nhìn có vẻ rắc rối khó gỡ, nhưng nhìn kỹ thì thực ra đều mọc theo hai cái cây bên cạnh, có phương hướng sinh trưởng cố định, ta nghĩ hẳn là có thể tháo rời nên thử xem sao, quả nhiên có thể.”
Tuy rằng Tô Lãm Nguyệt nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mọi người vẫn cảm thấy nàng lợi hại.
Dù sao những thứ như phương hướng sinh trưởng của gai, người bình thường thật đúng là rất khó quan sát được.
Thấy thôn dân Liệp Hổ đều bày ra vẻ mặt sùng bái nhìn nàng, Tô Lãm Nguyệt bất đắc dĩ nở nụ cười: “Chúng ta vào xem một chút đi.”
Lúc mới vào núi rừng, tất cả những gì có thể ăn được trong đấy đều đã bị lưu dân vơ vét sạch, thậm chí bao gồm cả vỏ cây.
Thế cho nên toàn bộ núi rừng nơi đây nhìn trần trụi, hoang toàn, không còn một thứ gì sinh trưởng.
Mà khi đoàn người Tô Lãm Nguyệt càng lúc càng đi sâu vào trong, tình hình mới tốt hơn một chút, nhưng nhìn vẫn thiếu sức sống.
Nhưng mà vừa vào trong bụi gai, đi qua một con đường nhỏ quanh co, ước chừng không tới mười thước, cảnh vật rộng mở sáng sủa.
Bình nguyên rộng lớn xuất hiện trước mắt.
Non xanh nước biếc cũng xuất hiện trước mắt.
Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo và tiếng động vật không biết từ đâu.
Ở khắp mọi nơi tràn đầy sức sống phảng phất thế ngoại đào nguyên.