Bọn họ đi đến đó cũng có thể sẽ tự chui đầu vào lưới.

Hơn nữa loạn thế này khắp nơi đều là thiên tai nhân họa.

Bọn họ không cách nào đoán được liệu bọn họ tiếp tục xuống phía nam thì có gặp phải nguy hiểm hay không, nếu gặp phải thì có thể mỗi lần đều thoát khỏi một kiếp hay không.

Ngày hôm sau, cơn mưa dầm suốt nửa tháng cuối cùng cũng tạnh.

Tô Lãm Nguyệt cũng đã đưa ra quyết định: “Không đi huyện Thuận An nữa, chúng ta tìm một nơi để định cư.”

Tuy rằng đã xác định muốn tìm một chỗ định cư, nhưng nơi định cư này lại không dễ dàng tìm được như vậy…

Cần phải tìm một nơi có địa thế bằng phẳng, gần nguồn nước, lại phải bí mật không để người khác dễ dàng phát hiện ra.

Tốt nhất là phải có hàng rào phòng ngự tự nhiên, dễ phòng thủ nhưng khó tấn công.

Tô Lãm Nguyệt cầm bản đồ mà nàng đem từ huyện Vĩnh Tiêu ra cẩn thận nghiên cứu một lúc.

Cuối cùng, nàng dời ánh mắt nhìn về phía núi rừng sau lưng mình.

Hiện tại loại tình huống này, cũng chỉ có núi rừng mới có thể thỏa mãn những điều kiện của nàng.

“Chúng ta vào núi rừng.”

Trong tình hình nạn đói bủa vây, rất nhiều lưu dân đã lẻn vào rừng để tìm kiếm thức ăn.

Cho nên định cư ở bên ngoài núi rừng rất dễ dàng bị những người đó phát hiện ra.

Mà với “tài phú” của thôn Liệp Hổ bây giờ, một khi bị người phát hiện tất nhiên sẽ dẫn tới vô số rắc rối, thậm chí công kích.

Đây không phải là điều Tô Lãm Nguyệt muốn thấy nhất.

“Chúng ta đi vào trong xem xem.”

Con đường vào rừng không hề dễ đi.

Hơn nữa Tô Lãm Nguyệt để tránh gặp phải lưu dân khác, nàng còn cố ý chọn một con đường càng hẻo lánh khó đi.

Hơn nữa gia sản trong tay người thôn Liệp Hổ cũng không ít, cho nên tốc độ di chuyển càng chậm.

Đi gần ba ngày, họ vẫn không tìm thấy một nơi thích hợp để định cư.

Mà dù cho Tô Lãm Nguyệt đã tận lực tìm đường hẻo lánh đi, nhưng vẫn gặp phải người khác

Đối phương lén lút đi theo phía sau đội ngũ thôn Liệp Hổ.

“Đại ca, bọn họ nhiều người như vậy, chúng ta đánh không lại đâu, nếu làm không gọn còn bị bọn họ bắt lại, có thể sẽ trở thành đồ ăn của bọn họ.”

Đây là hai huynh đệ.

“Sợ cái gì, chúng ta không đối mặt cùng bọn họ không phải là được rồi hay sao. Chỉ cần chúng ta lén đi theo, bọn họ dù thế nào cũng sẽ có lúc nghỉ ngơi, chờ đến khi bọn họ nghỉ ngơi, chúng ta lại động thủ.”

Nam nhân được gọi là đại ca tên là Vương Tài, hắn ta đỏ mắt nhìn theo chiếc xe đẩy đang được thôn dân Liệp Hổ kéo đi.

“Bọn họ có nhiều đồ đạc như vậy, chắc chắn có lương thực.”

“Chờ chúng ta trộm được lương thực của bọn họ, chúng ta sẽ không bị đói chết, đúng lúc trong tay ta còn dư lại chút thuốc mê.”

Hai huynh đệ này trước khi chạy nạn cũng không phải là người có nghề nghiệp đứng đắn gì.

“Vẫn là đại ca thông minh nghĩ ra cách hay.” Nhị đệ Vương Quý tâng bốc nói.

Thế nhưng lúc mà bọn họ tự cho là mình đã ẩn nấp rất kỹ, lại không biết rằng đã sớm bị Tô Lãm Nguyệt phát hiện.

Nhưng Tô Lãm Nguyệt hiện tại không có ý định quản hai người này.

Mà cũng không phải chỉ có mỗi Tô Lãm Nguyệt phát hiện ra.

Từ sau khi vào núi rừng, tinh thần của thôn dân Liệp Hổ đã nâng lên trạng thái đầy sức sống đến cực điểm.

Hơn nữa khi hai người này gặp phải thôn dân Liệp Hổ, khoảng cách cũng không quá xa.

Cho nên họ cũng đã bị thôn dân Liệp Hổ đang hăng hái tột cùng phát hiện ra được.

Có người nhanh chóng báo cáo lại chuyện này cho trưởng thôn Trương.

Trưởng thôn Trương hỏi Tô Lãm Nguyệt: “Lãm Nguyệt, phía sau có hai người lén la lén lút đi theo chúng ta, có cần xử lý không?”

Tô Lãm Nguyệt lắc đầu: “Hiện tại chúng ta còn ở vòng ngoài núi rừng, chúng ta không định cư ở đây, cho nên bọn họ muốn đi theo cũng không sao cả, chờ đến khi đi gần vào trong bọn họ nếu còn đi theo, chúng ta lại xử lý sau.”

Trưởng thôn Trương gật đầu.

Mà hai người phía sau lại đi theo thôn dân Liệp Hổ cả buổi sáng.

Càng đi theo, bọn họ càng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đại ca, sao đệ cảm thấy giống như họ càng lúc càng đi vào sâu trong núi rừng vậy?”

Hai người cứ đi theo càng lúc càng vào sâu trong núi rừng, Vương Quý bất giác phát hoảng.

Hắn ta sợ hãi sẽ bất ngờ nhảy ra một con thú từ nơi nào đó, mở miệng và nuốt chửng hắn ta.

Sắc mặt Vương Tài cũng rất khó coi.

Ban đầu hắn ta cho rằng đám người trước mắt này nhiều nhất cũng chỉ đi dạo ngoài núi rừng, tìm đồ ăn hoặc là tìm nguồn nước.

Bất kể họ làm cái gì nhưng chắc chắn sẽ không đi sâu vào núi.

Nhưng bây giờ phát hiện lại không phải như vậy.

“Đại ca, chúng ta đừng đi theo nữa được chứ? Đệ hơi sợ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play