Nàng nhìn về phía Hứa Lệ Nương: “Lệ Nương, chỉ cần muội dạy mọi người, sau này mỗi lần mọi người bán ra một cái khăn tay, ta sẽ cho muội thêm một cân lương thực, giống như lúc trước vậy, nếu như muội không cần lương thực cũng được, muội có thể tìm ta mua món đồ khác, hoặc là ghi sổ lại chờ sau này ta có tiền bạc sẽ đưa cho muội.”
Nghe được mỗi lần bán ra một cái khăn tay, Tô Lãm Nguyệt sẽ trả thêm cho Hứa Lệ Nương một cân lương thực, thôn dân thôn Liệp Hổ không nhịn được liền hướng ánh mắt hâm mộ về phía Hứa Lệ Nương.
Nhưng cũng chỉ có hâm mộ, bọn họ đều biết rõ ràng hết thảy những gì Hứa Lệ Nương nhận được đều xứng đáng.
Hơn nữa những lương thực đưa thêm này vốn nên do bọn họ đưa ra mới phải, nhưng Tô Lãm Nguyệt lại đưa ra thay cho bọn họ.
Như vậy nên bọn họ cũng càng thêm cảm kích Tô Lãm Nguyệt, cũng càng nghiêm túc học tập hơn, sợ phụ lòng phần học phí Tô Lãm Nguyệt bỏ ra cho họ.
Cứ như vậy, các bà nương khuê nữ của thôn Liệp Hổ vùi đầu vào học thêu.
Mà trong lúc này bọn họ tuy rằng không dùng thêu thùa để đổi lương thực nữa, nhưng bởi vì có các nam nhân đợt thứ hai chế tạo trâm cài có lương thực, cộng với lương thực dự trữ của đợt thứ nhất, nên bọn họ đã không còn giống như trước mỗi ngày một bữa, hoặc là hai ngày mới ăn một bữa, mà biến thành một ngày hai bữa.
Hơn nữa cháo ăn cũng đặc hơn lúc trước.
Ngoài ra, những nam nhân trong mỗi gia đình cảm thấy mình không làm việc, nhưng nương, vợ, khuê nữ của họ đã làm việc vất vả.
Cho nên bọn họ đều đem chia khẩu phần ăn nhiều hơn cho nương, vợ, khuê nữ của mình ăn.
Như thế qua bốn ngày, cuối cùng trong số bọn họ cũng có người thêu ra cái khăn tay đầu tiên với độ khó cao hơn.
Và một thì có hai.
Đến ngày thứ năm, tất cả các bà nương khuê nữ trong thôn Liệp Hổ đều học được cách thêu.
Tô Lãm Nguyệt cầm máy quét giá nghiệm thu thành phẩm đầu tiên của bọn họ.
Bởi vì bọn họ đều dùng vải của họ để luyện tập cho nên thành phẩm đầu tiên cũng là vải của họ, bởi vì chất vải kém hơn, siêu thị chỉ báo giá 15 tệ.
Mà chiếc khăn tay được Hứa Lệ Nương thêu từ tấm ra trải giường mua ở siêu thị trước đó, siêu thị báo giá 20 tệ/cái.
Tuy rằng giá thấp, nhưng Tô Lãm Nguyệt vẫn lấy giá 6 cân lương thực mỗi cái khăn tay để mua khăn tay của mọi người.
Mặt khác trên mỗi cái khăn tay, nàng vẫn trả cho Hứa Lệ Nương một cân lương thực thù lao như trước đó.
Hơn nữa, sáng hôm đó Tô Lãm Nguyệt đã đặt hàng ở siêu thị, sau đó buổi chiều cùng ngày siêu thị đã đưa lương thực tới đây, cũng chia đủ phần đến trên tay thôn dân thôn Liệp Hổ.
Sau khi cầm được lương thực nặng trịch trong tay, mọi người càng có động lực hơn.
Người thông minh khéo tay vào ngày hôm sau đã có thể thêu ra hai chiếc khăn tay trong một ngày.
Mà người hơi chậm hơn cũng không nản lòng.
Các nàng cũng nhớ kỹ những lời Tô Lãm Nguyệt nói, nghiêm túc thêu thật kỹ từng mũi kim, cũng không vì theo đuổi tốc độ mà xem nhẹ chất lượng.
Như thế, qua hai ba ngày, những người chậm chạp bị tụt lại phía sau mỗi ngày cũng có thể thêu được hai cái khăn tay.
Thêu khăn tay, bán kiếm lương thực.
Có lương thực dự trữ, sẽ không đói.
Lúc này bên ngoài trời vẫn đổ mưa to, tất cả mọi người trong thôn Liệp Hổ chỉ có thể ở trong ngôi miếu đổ nát nhỏ bé này.
Nhưng bọn họ lại cảm thấy cuộc sống những ngày tháng này không có gì tốt hơn nữa cả.
Thậm chí họ còn hy vọng những ngày tháng này có thể kéo dài tiếp tục.
Thôn Liệp Hổ bất kể là xét về nhân lực hay là dự trữ lương thực cũng đều mạnh hơn nhiều so với các thôn khác.
Nhưng mà trên dọc đường đi bọn họ vẫn trải qua bệnh tật, đói khát, hoảng loạn, tử vong…
Nếu như có thể bọn họ chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn.
Nhưng đây cũng không phải là những gì họ có thể quyết định được.
Chỉ có một người có thể quyết định điều này, đó chính là Tô Lãm Nguyệt.
Mưa lớn kéo dài gần nửa tháng cuối cùng cũng có chiều hướng nhỏ dần.
Mà lúc này Tô Lãm Nguyệt cũng đang cân nhắc đến vấn đề này.
Trước đó, họ quyết định đến huyện Thuận An cũng là để mua lương thực.
Mà tất cả bọn họ đi về phía nam cũng là vì chạy nạn.
Mà tất cả điều này là bởi vì trước đây bọn họ không có thức ăn.
Nhưng bây giờ họ không còn khủng hoảng lương thực nữa.
Cho nên bất kể là đi huyện Thuận An, hay là tiếp tục chạy nạn về phía nam, thực ra đều không cần thiết nữa.
Thậm chí cho dù là đi đến huyện Thuận An, hay là tiếp tục về phía nam, đối với bọn họ mà nói đều là trăm hại mà không có một lợi.
Bởi vì nhìn từ tình hình của huyện Vĩnh Tiêu trước đó, huyện Thuận An cũng có thể trưng binh.