Hai ngày nay Hứa Lệ Nương vẫn luôn nghe theo ý kiến của Tô Lãm Nguyệt, thêu các loại hoa văn phức tạp hơn trên khăn tay.
Mỗi khi thêu xong một cái, nàng ấy đều sẽ cầm đến cho Tô Lãm Nguyệt xem.
Loại khăn tay có hoa văn đơn giản giống như trong tay mọi người, mỗi ngày Hứa Lệ Nương có thể thêu được sáu cái.
Hai ngày nay đổi sang hoa văn phức tạp hơn, từ sáu cái chuyển thành ba cái
Thế nhưng khi Tô Lãm Nguyệt nhận lấy khăn tay từ trong tay Hứa Lệ Nương, dùng máy quét giá cả quét qua một lượt.
Sau đó lại nghe thấy tiếng Tô Lãm Nguyệt nói với Hứa Lệ Nương: “Cái khăn tay này có thể đổi sáu cân gạo.”
“Sáu cân!”
Mọi người vây xem đều giật mình, không dám tin vào những lời mình mới nghe được.
Ngày hôm qua Hứa Lệ Nương tuy cũng đã thêu được ba cái khăn tay, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể đổi được bốn cân gạo.
Khi đó bọn họ đã cảm thấy khó tin rồi, không ngờ lại còn có thể cao hơn nữa.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Hứa Lệ Nương càng trở nên nóng bỏng vô cùng.
Lúc này Tô Lãm Nguyệt cũng lên tiếng hỏi: “Lệ Nương, hoa văn này nếu như muốn học thì phải mất bao lâu mới học được, tốt nhất là đạt đến trình độ nửa ngày có thể thêu được một cái.”
“Cái này khó hơn rất nhiều, có thể sẽ mất bốn năm ngày mới có thể học được, còn muốn nửa ngày thêu được một cái thì xem ra phải cần cù luyện tập thêm mới được, đợi đến khi thêu được bảy tám cái, thành thạo rồi thì chắc hẳn sẽ có thể.” Hứa Lệ Nương nói.
Các bà tử khuê nữ vừa nãy còn mê tít mắt lúc này nghe nói cách thêu này cần phải tốn bốn năm ngày mới có thể học được thì bất giác chùn chân.
Bởi vì nếu như bọn họ bỏ bốn năm ngày ra chỉ học cái này mà không làm việc, vậy thì mấy ngày đó bọn họ chỉ có ăn mà không kiếm được gì.
Tô Lãm Nguyệt thấy được có một số người muốn lùi bước thì liền phân tích cho họ hiểu:
“Tuy rằng cách thêu này mất bốn năm ngày mới có thể học được, trong thời gian này có lẽ mọi người sẽ không kiếm được lương thực, sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng mọi người nghĩ thử xem, một khi học được cách thêu này, mỗi ngày sẽ kiếm được nhiều hơn sáu cân gạo, mà đợi đến lúc thành thạo rồi thì sẽ được đến mười hai cân thậm chí là nhiều hơn nữa.”
Nghe vậy, những người vừa rồi nản chí muốn từ bỏ lại thấy động lòng.
Đúng như vậy, Tô cô nương nói không hề sai.
Sau khi chịu khổ bốn năm ngày, họ sẽ có thể kiếm được nhiều lương thực hơn.
Chỉ là…
Nếu như bọn họ vụng về không học được thì sao?
Một đường chạy nạn cho đến nay, các nàng đã nhiều lần rơi vào tuyệt vọng.
Hiện tại khó khăn lắm mới tích trữ được chút lương thực trong tay, họ cũng thực sự không có dũng cảm đi mạo hiểm dùng hết lương thực tích trữ còn lại để học một cách thêu mới.
Bởi vì hậu quả của việc mạo hiểm thất bại rất có thể sẽ là cả nhà chết đói.
Tô Lãm Nguyệt nhìn thấy mọi người chần chờ thì liền nói tiếp: “Tuy rằng hiện tại mọi người mỗi ngày đều có thể thông qua thêu thùa kiếm được hai ba cân lương thực, nhưng hai ba cân lương thực này cần mọi người tốn cả ngày, từ sáng đến tối mới có thể kiếm được.
Cũng chỉ có hiện tại bởi vì mưa lớn chỉ có thể ở trong miếu nên mọi người mới có thời gian rảnh này.
Nhưng về sau một khi chúng ta cần phải lên đường, có nghĩa là tất cả mọi người không có nhiều thời gian để thêu nữa.
Đến lúc đó, nếu như mọi người vẫn tiếp tục thêu khăn tay đơn giản như trước đó, e rằng một ngày cũng chỉ kiếm được một cân lương thực hoặc thậm chí ít hơn.
Vậy đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ phải đói bụng.
Nhưng nếu như bây giờ chúng ta học được cách thêu một cái khăn tay đổi sáu cân gạo.
Như vậy thì chờ đến khi chúng ta lên đường, cho dù chúng ta cần hai ngày mới thêu ra một cái, vậy cũng tương đương với mỗi ngày chúng ta có thể có ba cân lương thực.
Nếu được như vậy, chúng ta không cần phải sợ đói nữa.”
Mọi người vừa nãy đã động lòng, lúc này nghe Tô Lãm Nguyệt phân tích thì hoàn toàn hạ quyết tâm.
“Bọn ta học!”
Không phải là muốn hay không muốn, mà nhất định phải học.
Nếu không sẽ giống như những gì Tô cô nương nói…
Cho dù bọn họ hiện tại không đói bụng, nhưng chờ sau này gấp rút lên đường, thời gian có thể thêu giảm ít đi, bọn họ sẽ không kiếm được nhiều lương thực hơn, đến khi đó bọn họ vẫn sẽ đói bụng như ngày trước.
Tô Lãm Nguyệt gật đầu: “Được, vậy ta sẽ tiếp tục mời Lệ Nương đến dạy mọi người.”