“Bọn ta mặc dù rất nôn nóng muốn nhìn thấy gạo, nhưng cũng không phải không chờ được một ít thời gian đó, hiếm khi ngươi mới gặp lại người nhà của mình.”
Tô Lãm Nguyệt nghe vậy liền sững sờ.
Bởi vì nàng thực sự không ngờ tới trưởng thôn Trương sẽ nói ra những lời này.
Nàng vẫn cho rằng trưởng thôn Trương ít nhiều gì cũng sẽ thăm dò tin tức về người nhà của nàng.
Chí ít cũng tuyệt đối không giống với tình cảnh hiện tại, trưởng thôn Trương chỉ quan tâm đến xem nàng có nói chuyện hẳn hoi với người nhà của mình hay không, có báo bình an với họ hay không.
“Có nói chuyện, bên đó cũng an toàn cả. Hắn còn có việc cho nên mới đi trước.”
Tô Lãm Nguyệt trả lời.
Nhưng lúc nói ra lời này, nàng tránh đi ánh mắt của trưởng thôn Trương.
Trưởng thôn Trương gật đầu nói: “An toàn là tốt rồi, ngươi cũng yên tâm hơn một chút.”
“Vâng.” Tô Lãm Nguyệt cũng không muốn ở lại đây nói sâu hơn về chủ đề này nữa, nàng chuyển chủ đề nói: “Trưởng thôn, chia lương thực thôi.”
Sau khi thôn dân Liệp Hổ chuyển gạo vào bên trong miếu hoang, mặc dù mọi người đều rất nôn nóng, nhưng không ai dám động vào.
Bọn họ vẫn luôn đợi Tô Lãm Nguyệt và trưởng thôn Trương nói chuyện xong.
Trước đó lúc giao nộp khăn tay thêu và trâm cài tóc, trưởng thôn đều đã ghi chép lại số lượng của mỗi nhà.
Cho nên lúc này Tô Lãm Nguyệt vừa lên tiếng, ông ấy đã gật đầu ngay, sau đó cầm lấy sổ sách, dựa theo ghi chép bắt đầu phân chia lương thực cho từng nhà.
Mãi cho đến khi lương thực tới tay, thôn dân vẫn có một cảm giác không chân thật.
“Chúng ta có được lương thực rồi sao?” Có người vẫn chưa chắc chắn mà hỏi lại.
Trưởng thôn Trương nhìn mọi người vui mừng đến nỗi chực chờ suýt khóc thì gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta có lương thực rồi, Lãm Nguyệt đã mang đến lương thực cho chúng ta.”
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Lãm Nguyệt với ánh mắt biết ơn.
“Lãm Nguyệt, cảm ơn, cảm ơn ngươi.”
Dường như ai cũng đều biết rõ, nếu như không có Tô Lãm Nguyệt, hiện tại bọn họ thật sự đã đi vào đường cùng.
Tô Lãm Nguyệt xua tay, nói: “Có cung có cầu, mọi người không cần phải khách sáo.”
Mặc dù nàng đã nói như vậy, nhưng mọi người vẫn vô cùng biết ơn nàng.
Mà cách duy nhất bây giờ bọn họ có thể làm để báo đáp ân tình của Tô Lãm Nguyệt chính là mang sự biết ơn trong lòng và cần cù làm việc tốt hơn.
Chia lương thực xong xuôi, Tô Lãm Nguyệt lại lấy ra 4 cân 4 lạng gạo (mua từ trong siêu thị) từ trong gùi ra đưa cho Hứa Lệ Nương.
“Lãm Nguyệt tỷ tỷ, đây là?”
“Trước đó đã hứa với muội, ngoại trừ năm cân lương thực, ta sẽ đưa cho muội thù lao, đây chính là thù lao, tổng cộng 4 cân 4 lạng.”
“Sau này cũng sẽ như vậy, mỗi một chiếc khăn tay này ta đều sẽ đưa thêm cho muôi một lạng lương thực.”
“Đương nhiên, nếu như muội không muốn lương thực thì có thể mua cái khác, không mua thì cũng được, nhưng bây giờ trong tay ta không có tiền, hiện tại chỉ có thể ghi sổ, đợi khi ta có tiền thì mới có thể đưa cho muội.”
Hứa Lệ Nương ôm lấy chỗ gạo Tô Lãm Nguyệt đưa đến giống như ôm bảo bối vậy, hai mắt nàng ấy đỏ bừng gật đầu nói: “Cảm ơn, cảm ơn Lãm Nguyệt tỷ tỷ.”
Tô Lãm Nguyệt xoa đầu nàng ấy: “Việc nên làm thôi.”
Công việc thêu thùa của các bà nương khuê nữ thôn Liệp Hổ vẫn còn đang tiếp diễn, mà các nam nhân cũng không nhàn rỗi.
Củi lửa trong miếu mặc dù có rất nhiều, nhưng chất gỗ thật sự để có thể làm ra điêu khắc gỗ lại không nhiều.
Cho dù mỗi một cây trâm cài không cần đến nhiều gỗ, nhưng cũng không thể đủ cho hai ba mươi người nam nhân nam hài gần như dùng đến gỗ liên tục chỉ trừ lúc ăn uống ngủ nghỉ.
Kể từ lúc thôn dân bắt đầu làm ra cây trâm cài đầu tiên đến nay cũng mới đến ngày thứ ba, mà gỗ ở trong ngôi miếu có thể dùng để làm trâm cài đều đã dùng hết sạch.
“Chỉ có thể đợi đến khi trời nắng.” Trưởng thôn Trương nói.
Trời nắng thì họ mới có thể chặt cây, phơi khô gỗ, sau đó bắt đầu làm cung.
Mà trước khi trời nắng, hoặc là trước khi có gỗ mới, bọn họ cần phải dựa vào khăn thêu trong tay bà nương khuê nữ trong nhà để kiếm sống.
“Lãm Nguyệt tỷ tỷ, muội thêu thêm được một kiểu dáng mới, tỷ nhìn xem có được hay không.”
Hứa Lệ Nương cầm một cái khăn tay có hoa văn mới đi đến.
Ngày đó khi tiểu ca giao hàng đưa hàng hóa đến cửa, Tô Lãm Nguyệt đã đưa cho Hứa Lệ Nương chỗ vải vóc và kim chỉ đã mua từ trong siêu thị, bảo nàng ấy cắt ra phân chia cho mọi người.
Ngoài ra, nàng còn đưa ra đề nghị với Hứa Lệ Nương, bảo nàng ấy có thể không cần phải thêu cùng một kiểu dáng với mọi người mà có thể thêu một vài hoa văn phức tạp hơn một chút.
Như vậy sẽ có thể đổi được nhiều lương thực hơn.