Bởi vì nàng bất chợt nghĩ tới, có nhiều gạo đến thế kia thì siêu thị sẽ dùng phương tiện giao thông gì để đưa tới cho nàng đây.
Lái xe sao?
Nếu như là vậy, nàng thật sự sẽ phát điên mất.
Bởi vì cho dù thôn dân Liệp Hổ có nghĩ rằng gia thế của nàng không đơn giản, nhưng cho dù có không đơn giản đến đâu cũng không đến mức xuất hiện một chiếc xe ô tô, như vậy rõ ràng không phù hợp với lẽ thường chút nào.
Ngôi miếu hoang mà hiện tại đoàn người Tô Lãm Nguyệt nghỉ chân lại tốt hơn ngôi miếu đổ nát dừng chân trước trận sạt lở đất kia rất nhiều.
Tuy rằng có cũ nát, cửa chính, cửa sổ đều chỉnh đề, hơn nữa trời còn đổ trận mưa to, bên người sương bụi lất phất.
Cho nên từ bên trong cũng không dễ dàng nhìn thấy được tình hình bên ngoài.
Tô Lãm Nguyệt hồi hộp đi ra khỏi cửa lớn của ngôi miếu.
Nàng đang định tìm kiếm hình bóng của phương tiện giao thông đồ sộ nào đó trong màn mưa, nhưng quay đầu lại nhìn thấy một tiểu ca giao hàng trên người mặc một bộ đồ lao động màu đen.
Trong tay hắn còn đang đẩy một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy chất một đống hàng hóa mà nàng đã mua lần này.
Rất tốt, là do nàng đã nghĩ nhiều rồi.
Hàng hóa cũng chưa đến 200 cân, hoàn toàn không cần dùng đến xe ô tô để vận chuyển.
Một cái xe đẩy thôi là đã có thể xong việc rồi.
Tiểu ca giao hàng mỉm cười đi lên phía trước: “Hàng hóa của ngài đã được đưa đến, mời ngài xem qua, nếu như không có vấn đề gì, bên ta sẽ xác nhận ngài đã ký nhận.”
Tô Lãm Nguyệt nhìn thấy trong tay tiểu ca cầm một chiếc điện thoại…
Rất tốt, rất có trí tuệ.
Loại gạo Tô Lãm Nguyệt mua chính là hàng bán lẻ rẻ nhất của siêu thị.
Lúc thanh toán, nàng còn lo lắng khi giao hàng tới, loại gạo này có bị thấm nước mưa rồi bị ẩm hay không
Nàng liếc mắt nhìn chiếc xe đẩy.
Chỉ thấy gạo trên xe đẩy đều dùng túi nhựa chống thấm nước để đóng gói lại, trên dưới còn phủ một lớp màng nhựa chống thấm nước, có thể nói là công tác chống thấm làm cực kỳ tốt.
Không chỉ như vậy, bên trên mỗi túi gạo còn đề rõ trọng lượng.
20kg gồm năm túi, túi cuối cùng là 18.5 kg.
Tô Lãm Nguyệt kiểm tra khắp một lượt, thấy không có vấn đề gì mới xác nhận việc ký nhận hàng.
Bởi vì chỉ có một mình tiểu ca giao hàng, tuy rằng quần áo hắn ăn mặc có hơi kỳ quái, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn.
Cho nên, Tô Lãm Nguyệt trực tiếp để tiểu ca giao hàng đẩy xe đẩy đưa hàng hóa đi đến trước cửa lớn của ngôi miếu hoang
Tô Lãm Nguyệt xuất hiện ở cổng miếu trước, thôn dân Liệp Hổ vốn đang kiễng chân trông ngóng lúc đầu không nhìn thấy có người ở phía sau nàng, ai nấy đều thấp thỏm vô cùng.
Thế này là không nhận được gạo sao?
“Lãm Nguyệt…” Trưởng thôn Trương hồi hộp lên tiếng, mà lúc này tiểu ca giao hàng đúng lúc đẩy xe đẩy xuất hiện tới.
Tô Lãm Nguyệt nói: “Trưởng thôn, làm phiền ông gọi vài người tới chuyển gạo vào trong.”
Có gạo!
Trưởng thôn Trương không dám chậm trễ một giây nào, ông ấy vội vàng hô hoán mấy thanh niên trai tráng đi tới, lăn xăn chuyển hàng hóa trên xe đẩy vào trong.
Mà lúc thôn dân chuyển gạo, trưởng thôn Trương cũng không quên sự tồn tại của của tiểu ca giao hàng.
Lúc này ông ấy cho rằng tiểu ca giao hàng chính là người nhà của Tô Lãm Nguyệt.
Ông ấy muốn trò chuyện vài ba câu với người nhà của Tô Lãm Nguyệt.
Chí ít cũng phải để người nhà của Lãm Nguyệt biết rằng, Lãm Nguyệt ở trong thôn Liệp Hổ của bọn họ sẽ rất an toàn, bởi vì tất cả mọi người trong thôn đều sẽ bảo vệ Lãm Nguyệt.
Thế nhưng trưởng thôn Trương còn chưa kịp mở lời, tiểu ca giao hàng đã nở nụ cười gật đầu với Tô Lãm Nguyệt: “Vậy nếu như ngài không còn chuyện gì khác, ta đi trước đây.”
Nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi.
Tô Lãm Nguyện cũng không ngăn cản, nhưng còn trưởng thôn Trương…
“Tính hắn là vậy, trưởng thôn đừng để ý.”
Thực ra trước khi quyết định để tiểu ca giao hàng lộ diện, Tô Lãm Nguyệt đã dặn dò hắn, bảo hắn đưa hàng hóa của nàng tới nơi xong xuôi thì hãy rời đi ngay.
Sở dĩ nàng làm như vậy chính là vì để ngăn chặn tiểu ca giao hàng sẽ nói chuyện với bất kỳ ai trong thôn Liệp Hổ.
Suy cho cùng nói nhiều thì sai nhiều, dễ bị bại lộ.
Trưởng thôn Trương mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không vì thế mà có điều gì bất mãn.
“Có trò chuyện đôi câu với người nhà hay không?”
Trưởng thôn Trương khẽ lắc đầu hỏi.
Tô Lãm Nguyệt ngây người một chốc.
Mà lúc này trưởng thôn Trương lại nói tiếp: “Lần sau nhất định phải nói chuyện đàng hoàng, ít nhất cũng phải để họ biết tình hình bên này của các người, hơn nữa ngươi và người nhà đã xa cách lâu như vậy, chắc ngươi cũng sẽ lo lắng cho họ.”