Mọi người gật đầu cũng không chậm trễ nữa, ai nấy đều bắt đầu đi nhặt gỗ đào trong miếu hoang bắt đầu làm việc.

Thôn dân thôn Liệp Hổ đều cần cù chịu làm việc giống như trong dự liệu của Tô Lãm Nguyệt.

Cho dù bụng đã đói meo, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ cố gắng làm tốt công việc trong tay thì sẽ nhận được lương thực, ai nấy đều vô cùng hăng hái làm việc.

Thời gian mới trôi qua một ngày, Tô Lãm Nguyệt đã thu vào 49 chiếc khăn tay.

Bình quân mỗi người tham gia vào thêu thùa có ít nhất ba cái khăn tay.

Mỗi một cái đều đã hoàn thành cam đoan về chất lượng, không có sản phẩm nào không hợp lệ cả.

Hơn nữa 49 cái khăn vừa khéo dùng hết toàn bộ vải vóc từ tấm khăn trải giường màu trắng kích thước 245x245 kia.

Thậm chí Tô Lãm Nguyệt còn cảm thấy, nếu như còn vải, các bà nương khuê nữ trong thôn còn có thể làm ra được nhiều khăn tay hơn.

Mà nhóm nam nhân nam hài bên kia cũng như thế.

Chỉ cần là người biết làm, cho dù là nam hài mới mười một mười hai tuổi cũng đều cố gắng làm trâm cài tóc.

Thế cho nên mới trôi qua thời gian một ngày, Tô Lãm Nguyệt đã thu vào thêm 148 cây trâm cài tóc bằng gỗ đào.

Hơn nữa, chất lượng của mỗi cây trâm cài đều hợp lệ.

Tô Lãm Nguyệt bỏ tất cả đồ vật đã thu vào trong chiếc gùi của mình, nói là ngày mai sẽ đi giao cho thương đội, thực chất là bán thẳng cho siêu thị.

Điều muốn nói ở đây chính là, bởi vì khăn tay mọi người giao tới không dùng vải vóc của bọn họ mà là dùng khăn trải giường Tô Lãm Nguyệt mua từ trong siêu thị có chất lượng tốt hơn, cho nên báo giá của khăn tay thêu cũng tăng lên.

Nhưng có lẽ là bởi vì hình vẽ thêu quá mức đơn giản, cho nên khăn tay thêu cũng chỉ tăng lên được 5 hào.

Hiện tại là 5 tệ/cái.

Sau khi Tô Lãm Nguyệt bán hết tất cả mọi thứ cho siêu thị, số dư trong tài khoản của nàng từ 50 tệ ban đầu biến thành 887 tệ.

Tô Lãm Nguyệt đã nghèo quá lâu, lúc này nàng mặt mày hớn hở nhìn chằm chằm khoản số dư đã tăng lên ba đơn vị, sau đó mới bắt đầu đi mua gạo.

Thôn dân Liệp Hổ dùng tiền công làm khăn tay thêu và trâm cài tóc nếu như dùng toàn bộ để mua gạo, vậy thì tổng cộng sẽ mua được 197 cân gạo, tương đương với 394 tệ.

Nhưng nhiều gạo như vậy, nếu như không xác nhập lại thành một đơn mua sắm, phí vận chuyển là là một khoản chi tiêu không nhỏ.

Hàng hóa trong siêu thị khi tiêu phí đủ 88 tệ, trong khoảng 20kg sẽ miễn phí giao hàng, mỗi 1kg vượt qua điều kiện sẽ phải chi trả 1 tệ phí vận chuyển.

Tô Lãm Nguyệt bắt đầu gom đơn hàng lại để được miễn phí vận chuyển hàng.

Gạo trắng 2 tệ/cân, mua 40 cân, cộng với 8 tệ tiền kim chỉ thêu (gần như không có trọng lượng) thì vừa đủ 88 tệ.

Tô Lãm Nguyện đã đặt 5 đơn hàng có tổ hợp như thế, tổng cộng tiêu phí hết 440 tệ.

Ngoài ra, nàng còn mua thêm 4 tấm ra trải giường và 100 tệ tiền kim chỉ.

Mua hết toàn bộ những thứ này tổng cộng hết 800 tệ.

Khi mua xong những hàng hóa cần thiết, Tô Lãm Nguyệt nhìn con số 87 tệ trong số dư tài khoản mà rơi vào trầm tư.

Cho nên, tiền là thứ thật sự không dễ tiêu.

Vừa nãy còn ba chữ số, chớp mắt một cái đã trở về như tình trạng ban đầu.

Tô Lãm Nguyệt thở dài một hơi,, sau đó đi ra khỏi siêu thị, nói với thôn dân Liệp Hổ:

“Ta ra ngoài phát tín hiệu cho người nhà của ta.”

Mặc dù mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng cũng không ai đi theo nàng ra ngoài.

Bọn họ đều ngầm thừa nhận rằng thân phận của Tô Lãm Nguyệt không đơn giản.

Nếu đã như vậy thì tín hiệu liên lạc giữa nàng và người nhà đương nhiên cũng sẽ thần bí không thể để cho người ngoài biết được.

Tô Lãm Nguyệt đi ra khỏi miếu hoang, sau đó đứng ngây ngốc ở bên ngoài một hồi lâu…

Ừm, ý niệm tín hiệu đã gửi đi xong xuôi.

“Đã liên hệ xong rồi.” Tô Lãm Nguyệt cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, nàng lại trở lại trong miếu, sau đó nói với tất cả mọi người: “Chậm nhất sáng ngày mai lương thực sẽ có thể đưa đến.”

Ngày hôm sau, lúc trời vừa sáng, thôn dân Liệp Hổ đã thức dậy bắt đầu làm việc.

Ước chừng tầm chín giờ sáng, Tô Lãm Nguyệt đột nhiên đứng dậy.

Thấy nàng đứng dậy thôn dân Liệp Hổ cũng nhao nhao dừng công việc trong tay, nhìn chằm chằm theo từng động tác của nàng.

Tô Lãm Nguyệt không vội vã bảo bọn họ ra ngoài, mà nói: “Người nhà của ta hiện tại không tiện lộ diện cho lắm, cho nên ta đi ra trước xem xem.”

Thôn dân đều tỏ ra thấu hiểu.

Gia thế của Tô cô nương không đơn giản, không thể tùy tiện bại lộ thân phận, chân dung cũng là chuyện bình thường.

Tô Lãm Nguyệt đeo gùi lên lưng, nhìn thì bình tĩnh không chút biểu cảm, nhưng thực chất nàng cũng thấp thỏm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play