Đó chỉ là một quả bom tự chế thô sơ, không thể gây thương tích nghiêm trọng. Nếu là bom sử dụng năng lượng Tan, vụ nổ chắc chắn không nhẹ nhàng như vậy – nhưng Chu Minh hẳn đã phát hiện từ trước.
Nửa giây trước khi bom phát nổ, Hạ Diệc Nam kịp thấy Lý Thạc theo bản năng khoanh tay trước ngực, cuộn người lại. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Hạ Diệc Nam – cùng với hàng chục ký giáp xương ngoài – bị hất tung lên, bay ngang qua cả hành lang và đập mạnh vào bức tường đối diện.
Dù vụ nổ này không gây sát thương lớn, nhưng cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thế giới như đảo lộn, đầu cậu ong ong vì chấn động. Cậu ngã xuống đất, bị mấy tảng đá nặng từ tầng trên rơi xuống đè lên người.
Chưa đầy mười giây sau, Hạ Diệc Nam đã tỉnh táo hoàn toàn, gạt đống đá ra. Bụi từ vụ nổ vẫn mù mịt, dù cậu bị hất khá xa, tầm nhìn vẫn vô cùng hạn chế.
Tuy vậy, khóe mắt cậu bỗng bắt được chuyển động. Hạ Diệc Nam cúi đầu, thấy một cái bóng mờ lướt qua giữa làn bụi, chắn mất chút ánh sáng.
Ngẩng lên lần nữa, bóng người đó thoáng vụt qua mái tòa nhà. Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào qua lớp kính vẫn chưa bị bụi che khuất, vô tình làm lộ hành tung của hắn.
Dáng chạy của người đó rất lạ, mất cân bằng rõ rệt. Nhờ thị lực tăng cường, Hạ Diệc Nam thấy rõ cánh tay phải của hắn đã bị đứt.
Diệp Hoài là kẻ từng dày dạn trận mạc, không thể nào không biết bom tự chế không thể giết được ai. Vậy hắn ở lại làm gì? Để đứng nhìn họ bị nổ tung cho vui sao?
Điều này đặt ra hai câu hỏi: Một – liệu có phục kích ở gần đó không? Hai – hắn lấy bom từ đâu? Khi xảy ra sự cố vượt ngục, các trạm sẽ lập tức kiểm kê vũ khí, và bộ phận điều phối chưa từng báo mất đồ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT