Cậu lao thẳng vào một khoảng tối hỗn loạn. Cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến hai chân tê dại, gió gào rít bên tai như muốn xé toạc màng nhĩ.

Khi thị lực dần trở lại, Hạ Diệc Nam cảm giác như mình vừa thật sự rơi từ chỗ rất cao xuống mặt đất. Cơ thể cậu hoàn toàn rối loạn – tay chân khi thì tê cứng, khi thì nhói lên từng cơn như bị kim châm. Một tiếng ù chói tai át hết mọi âm thanh xung quanh, giống như cậu vừa cận kề cái chết. Cậu thở hổn hển, cố thả lỏng cơ thể để giảm bớt cơn đau dữ dội.

Cảm giác dần trở lại ở cánh tay, cậu ôm đầu vì đau nhói, trong khi âm thanh lạch cạch như tàu chạy trên đường ray bắt đầu vang lên rõ hơn. Phải mất bốn, năm phút, tiếng ù mới biến mất hoàn toàn và tầm nhìn của cậu mới trở nên rõ ràng.

Xung quanh chỉ là bóng tối, ngoại trừ một chiếc đèn duy nhất gắn trên tường. Ánh sáng vàng mờ nhạt từ nó rọi xuống nền đất – nơi loang lổ vết máu đã khô.

Hạ Diệc Nam đưa mắt đi theo vệt máu, chỉ để phát hiện nó chảy ra từ chính cơ thể mình.

“…” Cậu âm thầm chửi thề, cố gắng chống tay lết về phía ánh sáng. Hai tay cậu là chi chít những vết thương – vết bầm, vết trầy, vết rách da – đặc biệt là phần bắp tay bị thương khá nặng, gần như chiếm đến một phần tư diện tích da.

Áo sơ mi và quần dài đều rách rưới, tả tơi. Chân cậu cũng bị thương nặng chẳng kém. Điều may mắn duy nhất là không có vết thương nào quá sâu. Chủ cũ của cơ thể này dường như đã sơ cứu tạm bằng cách xé vải băng lại, đủ để cầm máu.

Cậu dựa lưng vào tường nghỉ một lát, vừa nghỉ vừa quan sát xung quanh. Cảm giác chao đảo nhẹ khiến cậu đoán mình đang ở trong một không gian kín – có thể là một toa tàu.

Toa tàu này không có cửa sổ như những toa tàu thường thấy, cậu không thể nhìn ra bên ngoài, chỉ có một ô kính nhỏ gắn trên cánh cửa sắt phía trước. Sau lưng cậu là một đống rác.

Nhìn kỹ hơn, rác ở đây đều được buộc gọn trong bao. Ba, bốn bao gần cậu đã bị bung ra, chắc là do cú rơi vừa rồi.

Khi chân bắt đầu có cảm giác trở lại, cậu men theo tường chậm rãi đứng dậy. Chiếc đèn lạ kia lập tức thu hút sự chú ý của cậu – vật liệu không xác định, cách phát sáng cũng khó hiểu. Rõ ràng đây không phải là thế giới quen thuộc của cậu nữa.

Ký ức của cơ thể này đang dần dần quay lại – chậm đến mức khiến người ta phát cáu. Ngay cả tên tuổi của bản thân, cậu cũng không nhớ nổi. Tình cảnh hiện tại thực sự rất tệ: bị thương nặng, thân phận mù mờ, không rõ thời đại đang sống, càng không biết trình độ văn minh hay những mối đe dọa chính của thế giới này là gì.

Hạ Diệc Nam bước đến gần cánh cửa sắt, quan sát ô cửa kính cỡ vừa được gắn trên đó. Bên ngoài tối đen như mực, không thể thấy được gì. Cánh cửa bị khóa bằng bốn đến năm ổ khóa to nặng, và khi cậu gõ nhẹ, âm thanh đục vang lên cho thấy lớp cửa cực kỳ dày. Không muốn liều lĩnh mở ra, cậu quyết định tốt hơn là nên ở yên tại chỗ và nghỉ ngơi.

Dù sao thì, chuyến tàu này cuối cùng cũng sẽ đến đích.

Cậu vừa định quay lại để ngồi xuống đống rác nghỉ tạm, thì một tiếng đùng vang dội khiến cậu giật mình.

Một khuôn mặt người bất ngờ ép sát vào cửa kính, nét mặt vặn vẹo đến kinh dị, đôi mắt lồi ra dính chặt vào mặt kính, nhe răng cười nham nhở với cậu.

Hạ Diệc Nam và nó nhìn nhau vài giây, mặt không cảm xúc. Sau đó, cậu hơi do dự rồi giơ tay vẫy nhè nhẹ. “Chào?”

Miệng sinh vật nọ bỗng há to đến nỗi chiếm gần nửa khuôn mặt, để lộ hàm răng nhọn hoắt. Da thịt đã mục nát nặng, chuyển sang màu xám xanh pha đen. Những mảng da bong tróc treo lủng lẳng, đặc biệt là phần quai hàm rung rinh như sắp rơi ra. Phần da còn lại thì căng phồng, nổi gân chằng chịt như có thứ gì đó đang bò lổm ngổm bên dưới, làm mạch máu trồi hẳn lên theo hình thù quái dị.

Rồi một bàn tay khác—cũng có màu xám xanh—đẩy đầu con quái vật kia xuống, để lộ một khuôn mặt mới phía sau lớp kính.

Xác chết thứ hai đang ngậm chặt một bàn tay người – vẫn còn tươi mới, máu nhỏ xuống từng giọt trên kính, rõ ràng mới bị xé ra không lâu.

Hạ Diệc Nam im lặng quay lại chỗ ngồi.

Tiếng cào cấu và đập mạnh vào cửa tiếp tục vang lên. Nhưng nơi này có vẻ an toàn – dù đập phá bao lâu, bọn xác sống vẫn chưa phá được lớp cửa sắt này. Cơ thể cậu hiện quá yếu để làm gì hơn, nên sau khi liếc nhìn đám quái vật một lát, cậu thản nhiên giơ ngón giữa về phía chúng rồi ngả lưng nằm xuống đống rác nghỉ ngơi.

Cậu không rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết bị đánh thức bởi tiếng thắng tàu định tại nhức óc. Thế giới bỗng chốc rơi vào hỗn loạn—tiếng người la hét, tiếng súng nổ, tiếng gầm rú hung tợn của quái vật, tiếng xé thịt rợn người vang lên hỗn độn. Tiếng chân người đập rầm rập xuống sàn khiến cả toa tàu rung lên bần bật.

Rồi bất ngờ, một luồng sáng trắng chói lòa chiếu qua ô cửa kính. Sinh vật vẫn đang theo dõi Hạ Diệc Nam lập tức bị bắn nát đầu, một luồng dịch trắng văng tung tóe khắp mặt kính.

Có ai đó dùng tay áo lau sạch ô kính, để lộ gương mặt tái vàng bệnh tật. Người đó quay đầu hét lên: “Có người sống trong này!”

Một tờ giấy cũ, ố vàng với những dòng chữ xanh đã mờ nhòe được áp sát vào kính. Ở góc dưới bên phải có dấu đỏ hình tròn của cơ quan chính phủ. Một giọng nữ trong trẻo, dù bị cửa sắt làm nghẹt bớt, vẫn vang lên rõ ràng: “Chúng tôi là đội đồn trú của Ga Nam. Tôi là Natasha, mã số ID sa107. Giờ anh an toàn rồi.”

Dù chưa rõ tình hình ra sao, việc chữa trị là ưu tiên hàng đầu, và hơn hết là những người này không tỏ ra ác ý. Sau vài giây do dự, Hạ Diệc Nam gắng gượng đứng dậy, tập tễnh bước đến mở cửa sắt. Thấy tình trạng tồi tệ của cậu, người có làn da vàng vọt lập tức cõng cậu lên lưng, còn Natasha thì theo sát, rút ra một bình nhỏ bên hông và xịt dung dịch làm mát lên những vết thương nặng nhất.

Cơn đau dịu xuống gần như ngay lập tức nhờ loại dung dịch đó. Khoang tàu bên ngoài đầy xác chết—chân tay người thường lẫn lộn với những thi thể đang phân hủy, dịch màu xanh đen nhỏ tí tách từ trần tàu xuống.

Hạ Diệc Nam thầm cảm thấy may mắn vì thần kinh chưa hồi phục hoàn toàn; dù vậy, mùi tanh nồng như cá ươn trộn với trứng thối vẫn đủ khiến cậu buồn nôn.

Họ nhanh chóng đưa cậu ra khỏi khoang tàu, bước lên một sân ga rộng lớn. Tại đó, rất nhiều người có vũ trang đang đứng gác. Ai cũng mang theo súng, và một số còn mặc những bộ giáp có cấu trúc lạ. Đó không phải loại giáp thông thường mà giống như một bộ khung xương nhân tạo. Những thanh kim loại mảnh đỡ lấy tay chân, các tấm giáp nhỏ che phần da thịt, chỉ có ngực và lưng là được bảo vệ hoàn toàn.

“Bộ khung tăng lực cơ giới...”—từ ngữ này chợt hiện lên trong đầu Hạ Diệc Nam.

Người cõng cậu nhẹ nhàng đặt anh xuống. Natasha cau mày quan sát những vết thương dưới ánh sáng mạnh. “Nhiều vết thương này là do con người gây ra,” cô nói thẳng. “Mã ID của anh là gì? Đây là tai nạn do đồng đội bắn nhầm, hay là nội bộ có xung đột?”

“…Tôi không biết…” Hạ Diệc Nam nhíu mày, tay ôm trán, nét mặt đầy rối loạn. “Tôi… tôi chẳng nhớ được gì cả.”

“Không sao, đừng cố ép bản thân,” Natasha thở dài nhẹ, vỗ nhẹ vai cậu trấn an. Ngay sau đó, vài người khác mang theo cáng đến, nhẹ nhàng đặt cậu lên và đưa đi tiếp vào sâu trong khu vực sân ga.

Chiếc cáng khẽ đung đưa trong lúc di chuyển, và khi cơn đau dần tan biến, đầu óc Hạ Diệc Nam cũng dần tỉnh táo hơn. Những ký ức không thuộc về cậu bắt đầu trỗi dậy.

Đây là năm thứ hai mươi bảy kể từ khi virus Khải Huyền bùng phát. Những kẻ bị nhiễm không già đi, cũng không chết, và có khả năng tái tạo cực mạnh; chỉ có tổn thương trực tiếp đến não bộ và tủy sống mới giết được chúng. Đến năm thứ tư, người nhiễm đã hoàn toàn kiểm soát mặt đất, buộc nhân loại sống sót phải di dời xuống các căn cứ ngầm được xây dựng từ trước.

Cậu đã từng ở trên chuyến tàu “Mặt Trời  Đêm” — một trong hai chuyến tàu cuối cùng còn hoạt động trên tuyến đường sắt  ngầm của thành phố. Giờ đã là giữa trưa, “Mặt Trời Đêm” đến đúng giờ tại Ga Nam, trong khi chuyến tàu chị em của nó, “Đêm Vĩnh Cửu”, vẫn dừng lại ở Ga Bắc.

Trên đường đi, Hạ Diệc Nam nghe loáng thoáng vài người bàn tán về một vụ mất tích xảy ra ở Ga Đông Nam vào khoảng tám hoặc chín giờ sáng. Tuy nhiên, những đoạn hội thoại rời rạc khiến cậu không hiểu rõ tình hình cụ thể.

Chiếc cáng đưa cậu đến một phòng y tế tạm thời — thực chất chỉ là một khu vực được quây lại bằng vải trắng trong không gian mở của nhà ga. Ít nhất thì ở đó vẫn có vài chiếc giường cũ, dù cái của cậu đã lập tức phát ra tiếng kêu cót két phản đối khi cậu nằm xuống.

Nhân viên y tế đến nhanh chóng với chai thuốc, kim và chỉ. Anh ta nhét một chiếc khăn cũ rách vào miệng Hạ Diệc Nam và bảo: “Cắn chặt vào.”

Hạ Diệc Nam muốn hỏi đã có bao nhiêu người từng cắn cái khăn này, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị dội thẳng cồn lên vết thương.

Cồn loãng, trộn thêm rất nhiều nước, nhưng vì vết thương quá nhiều nên cánh tay phải của cậu, được xử lý đầu tiên, rát bỏng như lửa đốt. Khi ấy cậu mới hiểu tại sao lại bị nhét khăn vào miệng, ở đây không có thuốc tê.

Sát trùng còn chịu được, nhưng khâu lại là một cơn ác mộng. Mỗi lần kim và chỉ xuyên qua cơ thịt đều gây ra cảm giác ghê rợn, từng giọt máu chảy chậm xuống làn da. Những mảnh vải và dị vật được gắp ra khỏi miệng vết thương. Vì còn nhiều người chờ cứu chữa nên bác sĩ làm rất nhanh và mạnh tay.

Quá trình điều trị kéo dài như vô tận, kết thúc bằng một loại thuốc mỡ màu sắc lạ lùng, mùi hương kỳ quái, không rõ nguồn gốc. Cơ thể Hạ Diệc Nam ướt đẫm mồ hôi, ga giường dưới lưng cũng gần như sũng nước.

Trong lúc đó, cảm giác của cậu cũng dần rõ ràng hơn. Khi mùi xác thối phai nhạt, mùi máu tanh kim loại lại xộc vào mũi, khiến cậu càng thêm buồn nôn. Một thoáng đau đớn lướt qua ánh mắt cậu, nhưng nhanh chóng bị che giấu bằng nụ cười dịu dàng.

Cậu khẽ mỉm cười cảm ơn bác sĩ.

Chưa kịp điều trị xong, Natasha đã quay lại, vai đeo súng trường. Cô giơ tay chào theo kiểu quân đội: “Chúng tôi đã xác nhận thân phận của anh, giáo sư. Đội đặc nhiệm sắp tiến đến Ga Đông Nam. Anh còn nhớ gì không?”

Cô nói thêm: “Chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng được—số lượng địch, chủng loại, còn người sống nào không. Bất cứ điều gì cũng có ích.”

Hạ Diệc Nam gượng cười nhạt: “Xin lỗi, tôi… tạm thời không giúp được gì.”

“Không sao. Việc anh còn sống đã là điều may mắn,” Natasha đáp bình thản. Cô đặt một tờ giấy cũ kỹ vàng úa lên bàn đầu giường, đè lại bằng một cái ly. “Đây là giấy tờ tuỳ thân của anh, tìm thấy trong toa xe hỏng. Nó bị hư hại, nhưng tôi đã yêu cầu cấp lại. Giờ hãy nghỉ ngơi—chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra nguyên nhân các vết thương bất thường trên người anh.” Nói xong, cô lại giơ tay chào rồi quay đi.

“Khoan đã,” Hạ Diệc Nam gọi. “Có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

“Lúc bảy giờ sáng nay, Ga Đông Nam mất liên lạc. Chúng tôi lập tức cảnh báo chuyến Mặt Trời Đêm đang đến gần. Đến chín rưỡi, tàu đến nơi nhưng cũng mất tín hiệu,” Natasha giải thích nhanh. “Hiện chúng tôi đang phối hợp với Ga Đông để giành lại quyền kiểm soát. Thời gian không còn nhiều—phải hành động trước khi số lượng lớn người nhiễm kéo đến.”

Nói xong, cô vội vã rời đi.

Hạ Diệc Nam với tay lấy tờ giấy trên bàn, giống cái mà Natasha đã từng ép vào cửa kính. Phần tên ghi “Hạ”, số hiệu: ns027.

Nếu cậu nhớ không lầm, chữ cái đầu tiên biểu thị vị trí trạm: es, sw, nw, ne, se—là các hướng chính và Đông Nam.

Chữ cái thứ hai là cấp bậc, từ e đến s, tổng cộng sáu cấp. Cấp của cậu cao hơn Natasha (cô mang mã “a”), lý do cô luôn cư xử cực kỳ tôn trọng.

Số còn lại đơn giản là mã số cá nhân.

Ánh mắt Hạ Diệc Nam rơi vào mục “tuổi”.

Tuổi: 57.

Cậu im lặng, chạm nhẹ vào làn da nhẵn mịn trên mặt, rồi nhìn xuống bàn tay mình. Dù nhìn thế nào, đây cũng không phải thân thể của một người gần sáu mươi.

Cậu mượn một mảnh gương nứt từ bệnh nhân giường bên, lần đầu nhìn thấy gương mặt trong cơ thể này—một khuôn mặt đậm nét Á Đông, giống đến chín mươi phần trăm so với diện mạo ban đầu của cậu. Nếu không vì những vết thương, hẳn sẽ trông ôn hòa, thư sinh, không ai nghĩ đã quá hai mươi tuổi.

Có lẽ tuổi thọ con người đã thay đổi; cậu từng gặp những trường hợp tương tự trước đây.

Thời gian hồi phục trôi qua trong buồn tẻ. Chỉ có chiếc radio cũ phát nhạc xưa từ cuộn băng đã phai màu. Giọng người là thứ xa xỉ trên tuyến tàu điện ngầm vòng quanh thành phố.

Căn cứ gần nhất cách đó khoảng 12 km, giữa chúng không có đường ngầm nối liền—chỉ có thể đi trên mặt đất. Suốt nhiều năm, hai khu định cư chỉ gặp nhau đúng hai lần, và chỉ khi thật sự cần thiết.

Cơ thể mất máu kéo cậu chìm vào giấc ngủ. Khi có tiếng ồn đánh thức, cậu thấy bệnh nhân đang được di chuyển sâu vào nhà ga, trong khi binh lính xếp thành hàng tiến ra sân ga, bước chân dứt khoát đồng đều.

Qua cơn đau đớn mơ hồ, Hạ Diêc Nam nhìn thấy bụi lơ lửng trong ánh sáng chói chang, chợt nhớ ra mình đã rời xa khu cách ly vô trùng của Bạch Tường từ lâu.

Đến quá mười giờ đêm, hai cô gái trẻ giúp cậu đi sâu vào bên trong cùng những người khác. Cậu hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Tàu Đêm Vĩnh Cửu sắp đến,” một cô gái trả lời. “Mọi người ở Ga Đông đã sơ tán. Tàu vừa rời khỏi Ga Đông Nam, nhưng chưa kịp tiêu diệt hết người nhiễm. Có thể vài kẻ đã lọt lên tàu.”

“Vậy sao vẫn cho tàu dừng ở Ga Đông Nam?” Hạ Diệc Nam cau mày.

“Hệ thống tàu điện ngầm không còn nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi.”

“Tại sao? Trung tâm điều phối ở đâu?”

Cô gái im lặng, chỉ tay lên trên. Trên cao, ánh trăng tròn sáng soi rõ đống đổ nát cùng vô số người nhiễm lang thang phía dưới. Ở trung tâm thành phố, một tòa tháp điều khiển cao lớn, đổ sập một nửa, vẫn còn ánh đèn chớp tắt trên đỉnh, yếu ớt chống chọi với màn đêm xanh thẳm.

Lúc này là năm 2171. Nhân loại chỉ còn lại năm năm trước khi tuyệt chủng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play