【Mạnh Tiểu Mãn Đẹp Nhất Vũ Trụ】: ... Không thể nào.
【Thường đệ đệ】: Thanh kiếm này trông không giống đồ cổ, mới làm gần đây thôi. Mà Quỷ Vương không phải đang bế quan sao? Quỷ Vương Lệnh ở đâu ra vậy?
【A Di Đà Phật】: Chuyện ngài ấy bế quan là từ bao giờ rồi, ít nhất cũng phải 800 năm chứ?
【Thường đệ đệ】: Cũng đúng. Phán quan đại nhân, anh chắc chắn không?
【Tôi Không Phải Mọt Sách】: Tám chín phần mười.
【A Di Đà Phật】: Vậy ý anh là người mới...?
【A Di Đà Phật】: Dấu ba chấm là không thể nói, mọi người hiểu mà.
Ngô Phán giật mình, vội vàng gõ chữ phủ nhận.
【Tôi Không Phải Mọt Sách】: Tôi đâu có nói thế!
【A Di Đà Phật】: Nhưng phúc lợi công ty chúng ta lại không tốt, đến đây làm gì chứ…
【Mạnh Tiểu Mãn Đẹp Nhất Vũ Trụ】: Thật ra, thay vì cứ đoán mò thế này, sao không hỏi thẳng chính người đó?
【Thường ca ca】: Ừ, ý kiến hay. Nhưng, ai đi hỏi?
【A Di Đà Phật】: …
【Tôi Không Phải Mọt Sách】: …
Group chat tức thì im phăng phắc.
Lúc này ở phía Bắc thành phố, mấy sinh viên đang nhìn nhau trân trối.
Cả nhóm vốn đến chơi nhà ma. Kết quả, ở trong nhà ma thì không bị dọa lắm, ngược lại lúc đi ra thì lại sợ hồn bay phách tán –
Trước cửa, một thi thể với cái chết cực kỳ kinh khủng đang nằm chắn ngang lối đi của nhà ma.
Thi thể đó dường như rơi từ đâu đó rất cao xuống, cả khuôn mặt bị dập nát biến dạng, máu thịt lẫn lộn. Hơn nữa, dưới đầu thi thể, máu loãng màu sẫm còn đang từ từ rỉ ra ngoài, mắt thấy sắp thấm đến chân bọn họ.
– Dường như người này mới chết không lâu.
Các sinh viên cực kỳ ăn ý, lùi về phía sau 3 mét.
Trong đám sinh viên, người gan lớn nhất thử tiến về phía thi thể hai bước.
Đột nhiên, thi thể như bị kinh động, bật mở mắt, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Sinh viên: Vãi chưởng!!!
Ông chủ nhà ma nấp sau lưng đám sinh viên, run lẩy bẩy, mặt mày khổ sở cầu cứu: “Có thể... có thể phiền các bạn giúp tôi báo cảnh sát được không?”
Sinh viên: ??!
Là chủ một nhà ma mà nhát gan như vậy có được không đấy?
Xe cảnh sát rất nhanh đã có mặt tại hiện trường, chỉ là…
Viên cảnh sát nghi ngờ đi một vòng xung quanh, sau đó cau mày nhìn ông chủ và mấy sinh viên, nghiêm giọng giáo huấn: “Báo án giả là hành vi lãng phí tài nguyên của cục cảnh sát, vi phạm pháp luật nghiêm trọng.”
Ông chủ nhà ma khóc không ra nước mắt, cố gắng giải thích: “Thật mà, tôi không nói bậy, không tin anh hỏi họ xem!”
Mấy sinh viên nhìn nhau, sau đó cực kỳ ngơ ngác, đồng loạt gật đầu.
– Chỉ trong nháy mắt, cả cái thi thể ban nãy lẫn vũng máu đỏ sẫm dưới thân nó đều biến mất không còn tăm hơi. Cảnh tượng kinh hoàng họ thấy trước đó như thể chỉ là ảo giác.
Viên cảnh sát tức đến bật cười, chống nạnh hỏi: “Anh báo án nói chỗ này có người chết, vậy người đâu?”
Ông chủ nhà ma oan ức muốn chết: “Vừa rồi thi thể rõ ràng còn ở đây mà!”
Viên cảnh sát cười lạnh một tiếng: “Được, cho là không có thi thể đi, vậy hiện trường ít nhất cũng phải có vết máu chứ? Máu đâu?”
Ông chủ nhà ma ngẩn người, nhìn nền xi măng sạch bong không dấu vết, mơ màng nói: “Đúng vậy, vừa rồi chỗ này còn cả một vũng máu lớn mà...”
“Thôi được,” viên cảnh sát mất kiên nhẫn, “Tôi không có thời gian chơi trò chơi với các người. Lần này cảnh cáo miệng trước, nếu sau này còn dám báo án giả, mỗi người tạm giữ năm ngày cho tôi.”
Nói xong, viên cảnh sát trừng mắt nhìn mấy người, nhanh nhẹn lên xe cảnh sát rời đi.
– Chỉ còn lại ông chủ nhà ma và đám sinh viên tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.
Nghẹn nửa ngày, mấy sinh viên cuối cùng không nhịn được, xúm lại gần nửa quỳ xuống đất, nghiêm túc nghiên cứu một hồi: “Không thể nào, sao nháy mắt lại chẳng còn gì vậy?”
Ông chủ nhà ma há miệng, đột nhiên hít một hơi lạnh, rùng mình nói: “Không lẽ nào... là gặp ma thật?”
Đám sinh viên sững người vài giây, sau đó như hiểu ra điều gì, nỗi sợ trên mặt từ từ biến mất, đua nhau cười rộ lên.
“Ông chủ sáng tạo quá đi, lại dùng thi thể giả để dọa người?”
“Đúng đó, tôi chơi bao nhiêu nhà ma rồi, ông chủ là người khó đoán nhất đấy.”
“Ha ha ha, vừa rồi đúng là tôi bị dọa thật! Mà không ngờ ông chủ còn phối hợp diễn kịch với cảnh sát nữa chứ, lợi hại quá!”
Ông chủ nhà ma: …
Tôi không phải, tôi không có, tôi thật sự oan uổng.
Đám sinh viên tự cho là đã tìm ra chân tướng, bá vai bá cổ nhau, vừa thảo luận sôi nổi vừa rời đi.
Bị làm cho một phen như vậy, ông chủ nhà ma cũng bắt đầu nghi ngờ – lẽ nào thật sự là chính mình đặt cơ quan rồi lại quên mất?
Ông ta khó hiểu gãi đầu, xoay người lại, và rồi, chạm mắt với đúng cái thi thể đã thấy lúc trước.
“Áaaaaa –!!!” Gần nhà ma lại vang lên một tiếng hét cực kỳ bi thảm.
Mười giờ sáng, Tô Linh nhận được một cuộc điện thoại.
Nghe xong điện thoại, cậu im lặng.
“Lão đại, có đơn hàng à?” Mạnh Tiểu Mãn đi ngang qua hỏi một câu.
Tô Linh nhìn cô, sờ cằm, đột nhiên cười nói: “Tiểu Mãn à, công ty có phải lâu lắm rồi không cho mọi người nghỉ không?”
Mạnh Tiểu Mãn: “... Lão đại cậu muốn hỏi gì cứ nói thẳng đi.”
Chỉ là đừng cười như vậy, nhìn sợ lắm.
Tô Linh ho nhẹ một tiếng, hiền lành nói: “Cô có muốn ra ngoài chơi một chuyến không?”
“Đi đâu chơi?” Mạnh Tiểu Mãn cẩn thận hỏi lại.
“Chính là công viên giải trí mới mở ở phía Bắc thành phố ấy, nghe nói đánh giá cũng khá tốt.” Tô Linh cười như cáo già, “Công ty chúng ta cũng lâu rồi không tổ chức team building nhỉ, hôm nay đi chung đi.”
Mạnh Tiểu Mãn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt kỳ quái: “Hôm nay?”
– Ngoài cửa sổ trời âm u, mây đen trĩu nặng, như thể sắp mưa đến nơi.
Thậm chí lúc Tiểu Mãn hỏi lại, bầu trời còn cực kỳ phối hợp lóe lên một tia chớp.
Tô Linh: …
“Khụ, chính vì thời tiết thế này, công viên giải trí mới không đông người chứ sao.” Tô Linh gắng gượng chữa lời.
“Vậy được rồi, tôi hỏi mọi người xem sao.” Mạnh Tiểu Mãn do dự nhận lời.
Kết quả, Mạnh Tiểu Mãn vẫn đánh giá thấp sự khao khát công viên giải trí của đám quỷ trạch nam trạch nữ này.
“Đi chơi bằng công quỹ à? Thế thì phải đi chứ!” Thạch Không Táng không chút do dự gật đầu.
“Lâu rồi không đến công viên giải trí.” Ngô Phán cũng gật theo.
Còn Thịnh Trạch? Anh thì không có ý kiến gì, là tài xế, anh chỉ cần đi theo Tô Linh là được.
Thế là, trừ hai anh em nhà họ Thường đang đi công tác, những con quỷ còn lại trong công ty đều nhất trí thông qua đề nghị này.
“Tiểu Mãn, cô cũng đi cùng đi, cứ ru rú trong phòng mãi không tốt đâu.” Tô Linh ân cần quan tâm.
Bị ông chủ khuyên như vậy, trong lòng Mạnh Tiểu Mãn càng bất an.
Chỉ là cuối cùng, mọi người vẫn ngồi lên “xe riêng” của mình.
Xe máy điện của Mạnh Tiểu Mãn màu hồng, của Thạch Không Táng màu vàng, của Ngô Phán màu trắng, còn có chiếc xe màu xanh đen của Tô Linh và Thịnh Trạch... Đúng là một cảnh tượng ngũ sắc sặc sỡ, chói lóa bắt mắt!
Đến gần công viên giải trí, anh chàng soát vé ngẩng đầu lên thì thấy bốn chiếc xe máy điện đi song song.
Anh chàng: …
Nhìn là biết cùng một hội.
Khí chất giống hệt nhau.
Mọi người làm quỷ bao năm như vậy, hiếm lắm mới được đến công viên giải trí.
Vừa vào cửa, Thạch Không Táng và Ngô Phán đi đầu bắt đầu phấn khích, đứng trước ngựa gỗ xoay tròn, không kìm được mà lộ vẻ khao khát.
Còn Mạnh Tiểu Mãn thì chạy thẳng đến khu bắn súng, hứng thú bừng bừng cầm súng hơi lên bắn bóng bay.
Tô Linh giật giật khóe miệng, mặt đen sì, một tay xách một người lôi về, bắt họ đi đến trước cửa nhà ma.
“Nhà ma à...” Ngô Phán vuốt cằm, ra vẻ suy tư.
“Nhà ma thì có gì hay? Mấy thứ này lại chẳng dọa được chúng ta.” Thạch Không Táng lộ vẻ coi thường.
Mạnh Tiểu Mãn bĩu môi, gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Tô Linh không để ý đến đám nhân viên đang ca cẩm, mà đi thẳng đến tìm ông chủ nhà ma, mua năm vé.
“Nếu ở bên trong bị dọa hoặc xảy ra chuyện gì, cứ hét vào camera, chúng tôi có nhân viên chuyên trách sẽ tìm đến các vị.” Ông chủ nhà ma đẩy cửa cuốn lên, dặn dò mấy người.
Kể từ lần thi thể đột ngột xuất hiện rồi biến mất, trong lòng ông chủ nhà ma vẫn luôn có chút bất an, nên đối mặt với đám người trông có vẻ yếu đuối này, ông ta bất giác dặn dò nhiều hơn một chút.
“Yên tâm, không xảy ra chuyện gì đâu. Nhưng mà,” Thạch Không Táng bỗng nhiên cười cười, hỏi ông chủ, “Nếu nhân viên trong nhà ma bị chúng tôi dọa thì sao?”
Ông chủ: ???
Dẫn đầu là Tô Linh và Thịnh Trạch, mọi người lần lượt đi qua cửa cuốn, tiến vào nhà ma.
Ngay khoảnh khắc họ bước vào nhà ma, không khí trong phòng lập tức giảm xuống vài độ C. Hơn nữa, khác với gió lạnh từ điều hòa thổi ra, cái lạnh lẽo âm u này dường như thấm vào tận xương tủy.
– Quả thực là quỷ khí dày đặc chính hiệu.
Thế nhưng, đáng tiếc, đám người tiến vào đây ai cũng là lão quỷ sống cả trăm ngàn năm, đối với nhiệt độ như vậy chẳng những không hề khó chịu, ngược lại còn hơi hưởng thụ.
“Để tạo không khí kinh dị, cố ý điều chỉnh nhiệt độ bên trong thấp đi đây mà.” Thạch Không Táng sờ sờ bức tường lạnh lẽo, thong thả suy đoán.
Con tiểu quỷ đang thổi hơi vào sau gáy Thạch Không Táng: …
“Với lại nhạc nền chắc cũng được chọn lựa kỹ càng, có thể vô thức tạo ám thị kinh dị cho người ta.” Mạnh Tiểu Mãn trông cũng chẳng mấy hứng thú với việc khám phá nhà ma này.
Con quỷ treo cổ đang cố gắng phát ra âm thanh ma mị: …
Tô Linh đi phía trước, im lặng không nói gì.
Thịnh Trạch đi đầu nhận ra sự khác thường của Tô Linh, lặng lẽ áp sát cậu, khẽ hỏi: “Cậu đang tìm gì vậy?”
Tô Linh lắc đầu, đưa ngón tay lên môi, ra dấu im lặng – “Suỵt”.
Thịnh Trạch hiểu ý nhướng mày: “Cậu cố ý lừa họ đến đây à?”
“Ừ.” Tô Linh cười ranh mãnh, giải thích, “Đám người này lười quá. Trời nóng thế này, bảo thẳng là có nhiệm vụ thì họ chỉ biết đùn đẩy cho nhau, không chịu ra khỏi cửa đâu.”
Thịnh Trạch gật đầu, khen ngợi một cách vô nguyên tắc: “Lão đại thật cơ trí.”
Tô Linh gãi gãi tai, bất giác cảm thấy vành tai hơi nóng.
Đi về phía trước thêm một đoạn, ở khúc cua phía trước, đột nhiên, một cái đầu lâu rơi từ trên trần nhà xuống.
Đầu lâu từ trên trời rơi xuống, vừa vặn rơi trúng đầu Tô Linh đang đi phía trước.
Đầu lâu há miệng, cười “khục khặc khục khặc” đến xương cốt rung lên bần bật.
[Ảnh: Ngồi chờ tiếng hét.jpg]
Tô Linh nhướng mày, một tay đỡ lấy đầu lâu đối mặt với nó.
Mãi không đợi được tiếng hét, đầu lâu không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Ngươi nhìn kỹ chưa? Trên đầu ta không có gắn cơ quan đâu.”
– Ta, là bộ xương khô hàng thật giá thật.
“Thấy rồi.” Tô Linh gật đầu rất nghiêm túc.
Đầu lâu: …
Chán quá.
Một lúc sau, đầu lâu tự giác rơi khỏi tay Tô Linh, nhảy tưng tưng rời đi.
Đi về phía trước thêm một đoạn, mấy người dường như đã tiến vào một hầm mộ bằng đá.
Giữa hầm mộ đặt một cỗ quan tài đen nhánh, trên quan tài còn quấn đầy xích sắt.
Ngô Phán tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vuốt ve tám cây đinh sắt trên nắp quan tài, hứng thú nói: “Trấn Hồn Đinh (Đinh trấn hồn), Khóa Hồn Quan (Quan tài khóa hồn), nhà ma này lại có cả đồ thật cơ đấy.”
_____
Lời tác giả:
Ghi lại tình hình rớt mặt nạ hiện tại:
Kế toán · Ngô Phán = Phán quan
Ngoại cần · Thạch Không Táng = Địa Tạng Vương
Nhân viên mới · Thịnh Trạch = Quỷ Vương
Còn lại hai anh em nhà họ Thường chưa xuất hiện và mỹ nhân hành chính Mạnh Tiểu Mãn, tôi nghĩ chắc mọi người đoán được họ là ai rồi...?