Lúc Thạch Không Táng xuống xe thì hoàn toàn lành lặn không một vết xước.
Mà phía sau, trong xe, một đám tiểu quỷ bầm dập mặt mày, vẻ mặt chán đời đứng song song ở cửa xe, dõi mắt nhìn theo từ xa.
Thạch Không Táng hài lòng đứng trước cửa nhà, vẫy tay với chúng: “Đa tạ các vị.”
Chúng quỷ: ... Tức mà không dám nói.
Thạch Không Táng dường như cười khẽ một tiếng, sau đó xoay người, chậm rãi đi về nhà.
Nửa đường, anh ta khẽ lẩm bẩm câu gì đó. Tuy giọng rất nhỏ, nhưng theo gió thổi qua, lại như vang vọng bên tai lũ quỷ, khiến tất cả đều nghe rõ mồn một –
“Nể tình lần đầu vi phạm, xử phạt nhẹ. Nếu còn dọa người nữa, sẽ không có lần sau đâu.”
Lũ quỷ nhìn nhau, chợt nhận ra lý do thực sự khiến mình bị ăn đòn. Con ma tài xế sợ toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Tô Linh đang trên đường đến công ty thì mở diễn đàn bát quái Địa phủ ra xem.
Hôm nay trên diễn đàn có một bài đăng mới –
“Tài xế và hành khách xe buýt đêm thảm tao độc thủ, hung thủ lại chính là ngài ấy?”
(Được ghim đỏ, đẩy lên đầu trang)
Tô Linh, đang gặm bánh bao với quẩy, đầy tò mò bấm vào xem.
Sau đó, cậu thấy năm chữ cực lớn “Địa Tạng Vương Xuất Hiện”.
Rồi sau đó nữa, cậu làm rơi chiếc điện thoại xuống đất.
Thế là sáng sớm, toàn thể nhân viên công ty vừa mới ngồi vào chỗ làm của mình thì đã thấy ông chủ Tô nhà mình hớt ha hớt hải chạy vào.
Tô Linh tay cầm điện thoại, hoảng hốt nói: “Mọi người biết không? Địa Tạng Vương đang ở thành phố chúng ta đấy!”
Các nhân viên: …
Chúng tôi, biết mà.
“Đêm qua, có một tài xế ma gặp ngài ấy, tốt bụng đưa ngài ấy về nhà, kết quả bị đánh cho một trận! Thảm quá đi mất!” Tô Linh kích động nói.
Các nhân viên thực sự không biết nên bình luận thế nào, đành lặng lẽ quay đầu, nhìn Thạch Không Táng với vẻ mặt phức tạp.
Thạch Không Táng: …
“Khụ, Lão đại, sao trông cậu có vẻ hơi sợ ngài ấy thế?” Mạnh Tiểu Mãn hóng chuyện.
“Thật ra, mọi người đều nói Địa Tạng Vương từ bi độ lượng, là một đại thiện nhân.” Tô Linh khen trước một câu.
Mọi người nghe xong, đua nhau gật đầu.
– Sợ gật đầu chậm sẽ bị vị hòa thượng keo kiệt nào đó lén trả thù.
“Nhưng mà, đó đều chỉ là bề ngoài thôi!” Tô Linh đột nhiên chuyển giọng, nói, “Trước đây có bạn quỷ nói với tôi rồi, Địa Tạng Vương thật ra là một con quỷ tính tình nóng nảy lại nhỏ nhen, không chỉ keo kiệt, còn thù dai!”
Trong lòng các nhân viên thầm giơ ngón cái cho ông chủ.
“Hơn nữa ngài ấy còn thích ra tay trước, cuối cùng mới nói với mình một câu ‘a di đà phật’!” Tô Linh hết sức phàn nàn.
Các nhân viên quả thực sắp không nhịn được mà vỗ tay cho ông chủ!
Khả năng khái quát này, chuẩn không cần chỉnh!
“Lão đại,” Thạch Không Táng dở khóc dở cười, “Cho dù Địa Tạng Vương ngài ấy... dễ thù dai đi, nhưng Lão đại lại đâu có đắc tội gì với ngài ấy, cậu sợ cái gì chứ?”
“Công ty chúng ta mở bao nhiêu năm rồi, vẫn luôn có liên hệ với Địa phủ, nhưng tôi chưa một lần nào biếu xén quà cáp cho Địa Tạng Vương cả. Anh nói xem, một con quỷ keo kiệt như ngài ấy, có thể tha cho tôi sao?” Tô Linh nghiêm túc nói.
Thạch Không Táng: …
Các nhân viên đua nhau nín cười.
May mắn lúc này, Thịnh Trạch đi tới, kịp thời phá vỡ bầu không khí khó xử.
“Địa Tạng Vương?” Thịnh Trạch đứng ngoài nghe được lõm bõm, kỳ quái hỏi, “Cậu chọc vào ngài ấy à?”
Tô Linh rầu rĩ thở dài: “Chưa đâu, nhưng chắc cũng sắp rồi.”
Thịnh Trạch cười khẽ, quả quyết nói: “Yên tâm đi, ngài ấy sẽ không tìm cậu gây phiền phức đâu.”
Tô Linh kỳ quái: “Tại sao?”
“Trực giác.” Thịnh Trạch liếc nhìn Thạch Không Táng đầy ẩn ý.
Thạch Không Táng: …
Tô Linh gãi đầu, không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Thịnh Trạch đang an ủi mình.
“Đừng nói chuyện này nữa, Lão đại, hai con Sát Linh bắt được hôm qua cậu còn chưa thẩm vấn đâu.” Thạch Không Táng nhắc nhở.
Tô Linh đột nhiên đập trán: “Đúng rồi, suýt nữa quên mất việc này. Thịnh Trạch, anh qua đây thẩm vấn cùng tôi.”
Phòng thẩm vấn, Tô Linh thổi vào miệng bình một hơi, thả “anh em nhà Sát Linh” ra.
“Nói đi, tại sao các người lại muốn hại người?” Tô Linh ngồi trên ghế sô pha, nhàn nhã vắt chéo chân.
Hai con Sát Linh nhìn nhau, co rúm vai cúi đầu không dám trả lời.
Tô Linh khẽ nhướng mày, đe dọa: “Ý đồ giết người, đối tượng lại không chỉ có một, chuyện này nếu đưa ra trước Chấp Pháp Đường của Địa phủ, là phải bị phán đời đời kiếp kiếp chịu nỗi khổ thiêu đốt trong lửa đấy.”
Con Sát Linh trông lớn hơn một chút bị dọa cho run lên, nghẹn nửa ngày mới dám lí nhí trả lời: “Tôi không muốn giết người.”
Tô Linh khá bất ngờ, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, kiên nhẫn hỏi: “Vậy các người làm gì ở nhà cũ họ Phạm?”
Con Sát Linh kia do dự một lát, đột nhiên hắc khí tiêu tán, lộ ra một khuôn mặt đoan chính.
Tô Linh nhìn ngũ quan hơi quen thuộc kia, có chút sững sờ.
“Tôi chính là người nhà họ Phạm. Tính theo vai vế, tôi hẳn là ông ngoại của Phạm Tử Kỳ, Phạm Thiên Ứng.” Con Sát Linh kia cười khổ một tiếng.
Tô Linh hít sâu một hơi, nhìn sang con Sát Linh còn lại: “Vậy còn ngươi?”
Sát Linh dừng một chút, lộ ra một khuôn mặt mà Tô Linh và Thịnh Trạch càng quen thuộc hơn: “Tôi, tôi là Phạm Chính.”
Người chết ở linh đường lại hợp sức với lão tổ tông để hại con cháu nhà mình... Mối quan hệ phức tạp này đúng là làm quỷ cũng nhức đầu!
Tô Linh tức giận thầm chửi.
Phạm Chính và Phạm Thiên Ứng đồng thời thở dài, kể lại ngọn nguồn sự việc.
Phạm Thiên Ứng vốn qua đời vì bệnh tật 60 năm trước. Cả đời ông ta tung hoành thương trường, tiền tài quyền thế đều có, điều duy nhất không hài lòng chính là khoảng thời gian bị bệnh đó.
Sau khi mắc bệnh, ông ta cô đơn một mình nằm viện, gọi điện cho con cái thì con trai con gái đều đang bôn ba bên ngoài, không chịu về thăm.
Phạm Thiên Ứng cứ chờ đợi, chịu đựng những ngày tháng cô đơn cùng cực, khó khăn lắm mới đợi được cơ thể hồi phục một chút thì kết quả, nửa đêm ông ta khát nước, tự mình xuống giường rót nước thì bị ngã, chết.
Trước khi chết, xương sườn, xương hông gãy nát, gây cho Phạm Thiên Ứng nỗi đau đớn tột cùng.
Giây phút cuối cùng, Phạm Thiên Ứng nằm trên mặt đất, mang theo nỗi cô tịch vô biên nhìn lại cả cuộc đời, mới phát hiện ra mình thực ra chẳng có được gì cả.
Sau khi chết, linh hồn ông ta tự động tìm về nhà cũ họ Phạm. Ở đó được nuôi dưỡng mấy chục năm, dần dần trở thành một Địa Phược Linh (linh hồn bị trói buộc tại một địa điểm).
Mấy chục năm sau, Phạm Chính cũng chết vì bệnh tại nhà cũ. Mà trước khi chết, ông ta cũng đau khổ chống chọi trên giường bệnh, cố gắng chờ gặp mặt con cái lần cuối, không nỡ nhắm mắt, chỉ tiếc – ông ta mãi vẫn không chờ được người muốn chờ.
Phạm Thiên Ứng nghe tiếng Phạm Chính khóc than trước khi chết, lòng có cảm xúc, lại nghĩ đến thảm cảnh của mình trước lúc lâm chung, nhất thời tức giận dâng lên trong lòng, vô ý liền... hắc hóa.
Bản thân ông ta hắc hóa còn chưa đủ, ai ngờ Phạm Chính lại chết đúng vào lúc ông ta hắc hóa, linh hồn bị ảnh hưởng, cũng hắc hóa theo. Hai người cứ thế ảnh hưởng lẫn nhau, kết quả là họ bỏ qua giai đoạn tà linh, ác quỷ, mà tiến thẳng đến trạng thái hung thần ác sát nhất.
“Đều là con cháu nhà họ Phạm, chúng tôi cũng không định thật sự hại chết bọn họ.” Hốc mắt Phạm Thiên Ứng đỏ hoe, giọng nói như có ẩn nhẫn, lại có chút tủi thân.
“Ông ngoại thật ra cũng chỉ muốn dọa bọn họ một chút, cho một bài học thôi.” Phạm Chính vội giúp cầu tình, “Nhà họ Phạm nhiều đời kinh doanh, có lẽ cũng chính vì thế mà khiến đám con cháu tình cảm bạc bẽo, trên không kính già, dưới không thương trẻ. Ngay cả chúng tôi cũng là sau khi chết mới hiểu ra đạo lý này.”
“Chúng tôi chỉ hy vọng con cháu đời sau đứng trước bờ vực sinh tử, có thể ngộ ra đạo lý này. Ông chủ Tô, chúng tôi không hại chết người, cũng không cố ý gây rối, nên ngài xem có thể nương tay, tha cho chúng tôi được không?” Phạm Chính khẩn khoản cầu xin.
Tô Linh nghe xong một tràng dài, có chút không biết nên trả lời thế nào.
Những tà linh khác trong nhà cũ, đúng là cũng không thể trách hai con ác quỷ này – chỉ vì nhà cũ họ Phạm sát khí nặng, nên mới thu hút đám tiểu quỷ xung quanh. Mà những người nhà họ Phạm như Phạm Tử Kỳ, cũng là vì nhiễm phải sát khí, nên mới dễ bị đám tà linh tìm đến.
“Xử lý các người thế nào, tôi cũng không quyết định được. Lúc tôi giao các người cho Địa phủ, sẽ nói rõ sự tình. Nếu chỉ gây hại cho người cùng tộc, lại không gây ra thương tổn thực chất, Địa phủ chắc cũng sẽ không làm gì các người đâu, nhiều lắm cũng chỉ đánh cho một trận thôi.” Tô Linh an ủi.
Đám Sát Linh: …
Cũng không thấy được an ủi lắm.
Dù sao nghe nói “đánh một trận” của Địa phủ, quỷ bình thường đều chịu không nổi.
Nói thật, Tô Linh cũng khá đồng tình với hai con quỷ xui xẻo này.
Nhưng cậu và Địa phủ cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác khô khan: Cậu bắt quỷ giao cho Địa phủ, Địa phủ thì cho phép cậu mở công ty trừ tà ở nhân gian, chứ không thể dùng quan hệ cá nhân để cầu xin được.
Thịnh Trạch liếc Tô Linh một cái, đứng thẳng người, nhàn nhạt mở miệng: “Con cháu bất hiếu có trước, các người gây chuyện có sau, đã có nguyên nhân, Địa phủ hẳn sẽ xử nhẹ. Chỉ là, đúng sai phải trái khi còn sống, đã có đạo đức pháp luật nhân gian phán xét, cũng có luật lệ Địa phủ ước thúc, các người không nên tự mình trả thù.”
Thịnh Trạch nãy giờ vẫn luôn yên lặng làm nền bên cạnh, mãi đến lúc này mới đột nhiên thể hiện sự tồn tại.
Hai Sát Linh lúc này mới giật mình nhận ra, trong phòng lại còn có một con quỷ khác!
Chúng hoang mang liếc nhìn về phía Thịnh Trạch, kết quả ngay lập tức cảm nhận được một luồng uy áp khiến người ta sợ hãi, lập tức trong lòng run sợ, cúi đầu đáp: “Chúng tôi biết sai rồi.”
“Các người đi Đao Sơn chịu phạt ba năm, ngày ngày tự kiểm điểm, sau này không được đến quấy nhiễu nhân gian nữa, như vậy coi như bù đắp toàn bộ tội nghiệt đi.” Thịnh Trạch trầm ngâm nói.
Hình phạt Đao Sơn tuy gây đau đớn da thịt, nhưng cuối cùng sẽ không tổn hại đến căn bản của quỷ hồn. Đối với hai người họ mà nói, cũng là một kết quả rất có thể chấp nhận.
Chỉ là…
Tô Linh ngơ ngác nhìn Thịnh Trạch, nhỏ giọng băn khoăn: “Sao phán quyết lại phải do Địa phủ quyết định chứ?”
Thịnh Trạch ôn hòa cười cười: “Ừ, tôi chỉ đoán là Địa phủ sẽ phán như vậy thôi.”
Tô Linh hơi thất vọng thở dài: “Chỉ mong là thế.”
Nhưng trên thực tế, Quỷ Vương miệng vàng lời ngọc, bản án đã định.
Sau lưng hai Sát Linh đồng thời xuất hiện một chuỗi ký tự màu vàng kim, lóe lên rồi biến mất – đó là ghi lại bản án của hai người.
Tô Linh không hề hay biết, chỉ cười cười với hai Sát Linh, vẫy tay: “Nếu biết sai rồi thì về bình đi, tôi đưa các người xuống dưới.”
Hai Sát Linh nhìn nhau, cũng không dám tác oai tác quái nữa, ngoan ngoãn chui vào chiếc bình.
Tô Linh đậy chặt miệng bình, lại dán một tờ giấy ghi chú lên miệng bình, trên đó viết chi tiết ngọn ngành sự việc. Sau đó, cậu chạy ra sân sau công ty, ném chiếc bình xuống cái giếng cạn.
“Đây là lối thông với Địa phủ à?” Thịnh Trạch tò mò ngó vào trong.
– Giếng cạn đen ngòm, không nhìn ra nông sâu.
“Đúng vậy, tóm lại mỗi lần tôi bắt được quỷ là ném xuống đó, một lát sau Địa phủ sẽ thu nó đi.” Tô Linh vừa làm xong một vụ làm ăn, cả người nhẹ nhõm.
Thịnh Trạch hiểu rõ nhướng mày, ngầm cảm thấy có chút buồn cười.
... Nửa giờ sau.
Kế toán của công ty, Ngô Phán, lén lút mò từ cửa sau ra sân, sau đó, nhảy xuống giếng cạn, nhặt chiếc bình lên.
Ngô Phán đưa ngón tay búng búng chiếc bình, nghi hoặc nhíu mày: “Ủa, Quỷ Vương đã phán án rồi à?”
Quỷ Vương tương đương với lão đại của đội chấp pháp Địa phủ, bản án ngài ấy đã đưa ra, Ngô Phán cũng không tiện sửa. Vì thế, anh ta hơi cúi đầu, niệm một câu chú ngữ.
Rất nhanh, hai tiểu quỷ hiện hình từ trên tường, cúi chào Ngô Phán một cái thật sâu, nói: “Phán quan đại nhân.”
Ngô Phán tiện tay ném chiếc bình cho chúng, dặn dò: “Mang về, đừng để ông chủ Tô nhìn thấy các ngươi.”
Hai tiểu quỷ đáp: “Vâng.”
Sau đó liền biến mất vào tường lần nữa.
– Ừm, trên đây, chính là chân tướng của cái “lối thông Địa phủ” bằng giếng cạn này.
Có thể nói, là cực kỳ nguyên sơ, cực kỳ thủ công hóa!
Ngô Phán làm xong việc, dựa tường, mở điện thoại, bắt đầu chat trong group.
【Tôi Không Phải Mọt Sách】: Anh miêu tả lại hoa văn anh thấy hôm qua đi? @A Di Đà Phật
【A Di Đà Phật】: [Ảnh]
【A Di Đà Phật】: Sáng nay tôi nhân lúc Lão đại không để ý, chụp trộm đấy.
Ngô Phán bấm vào hình ảnh, liên tục phóng to trên điện thoại. Nhìn hoa văn tinh xảo kia, hồi lâu sau, anh ta nghiêm túc nhíu mày.
Trong group đợi mãi không thấy trả lời, mọi người cuối cùng không nhịn được mà hối thúc.
【Thường đệ đệ】: Sao rồi, Phán quan đại nhân anh nhìn ra đây là cái gì không?
【Tôi Không Phải Mọt Sách】: Ừm, hoa văn này tôi đúng là đã từng thấy…
【Tôi Không Phải Mọt Sách】: Nó là Quỷ Vương Lệnh.