Mười một giờ đêm, tại nhà cũ họ Phạm, ánh nến leo lét. Con cháu nhà họ Phạm đều mặc đồ tang, lặng lẽ quây quần quanh hũ tro cốt để túc trực.

Không biết có phải ảo giác hay không, vào lúc 11 giờ 50 phút, một luồng gió lạnh thổi qua linh đường, ánh nến khẽ lay động, chiếu lên bức di ảnh đen trắng trông đặc biệt quỷ dị.

Phạm Tử Kỳ rùng mình nổi da gà, tay siết chặt viên Phật châu trừ tà đã mua.

“Ui... sao lạnh thế nhỉ?” Cậu em họ bên cạnh cựa mình, thì thầm.

Lạnh ư? Giữa đêm hè, Phạm Tử Kỳ sắp nóng đến chảy mồ hôi rồi.

“Em cũng lạnh.” Cô em họ nhỏ tuổi cũng lí nhí nói theo, “Em cứ thấy nhà cũ này âm u thế nào ấy.”

“Chắc tại ở ngoại ô thôi, nhiệt độ ở đây thấp hơn trong thành phố một chút, đừng nghĩ nhiều.” Cậu em họ khẽ giọng nói, cũng không biết là đang an ủi mình hay an ủi cô em gái.

Lòng bàn tay cầm Phật châu của Phạm Tử Kỳ ướt đẫm mồ hôi, vừa do nóng, vừa do sợ.

Nhưng mà, mọi người đều thấy lạnh, chỉ có mình ông ta thấy nóng, điều này chứng tỏ gì?

Phạm Tử Kỳ cúi xuống nhìn viên Phật châu trừ tà, cảm thấy may mắn.

Khó khăn lắm mới đợi được gần 12 giờ, nhiệt độ trong linh đường dường như lại giảm đi không ít.

Cô em họ không chịu nổi, lôi từ trong túi ra một chiếc khăn choàng lớn, khoác lên người xong mà vẫn còn run lập cập: “Sao em thấy càng lúc càng lạnh thế này?”

Cậu em họ “Suỵt” một tiếng, nói nhỏ: “Đừng nói nữa.”

Cô em họ cố nhịn nhưng không được, ghé sát vào người Phạm Tử Kỳ hỏi: “Anh họ, nhà cũ này có phải không được sạch sẽ lắm không?”

Phạm Tử Kỳ nào dám gật đầu, đang định quát cô em họ đừng nói bậy thì chưa kịp lên tiếng, ông ta đã thấy sắc mặt cô em đột nhiên thay đổi, hai mắt trợn trừng kinh hãi nhìn ra sau lưng ông ta.

“Ảnh, ảnh chụp sao lại biến thành thế kia...” Cô em họ nói giọng nức nở.

Phạm Tử Kỳ quay đầu lại nhìn, nhất thời sợ chết khiếp – trên di ảnh, người chú vốn đang mỉm cười, lúc này lại đang nhìn họ với vẻ mặt vô cảm, mắt, mũi, miệng đều bắt đầu từ từ rỉ máu.

Thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ máu chảy dọc theo bức ảnh xuống, tạo thành một vũng máu nhỏ máu đỏ sẫm trên mặt đất.

Đúng chuẩn thất khiếu chảy máu.

“Áaaaaa –!”

Tiếng hét kinh hoàng của Phạm Tử Kỳ mới bật ra được một nửa thì trên mặt đất đột nhiên hiện lên từng khuôn mặt người chết tái mét như chì.

Mỗi khuôn mặt đều giống hệt người chú, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, bắt đầu chảy máu, vừa chảy vừa khóc lóc thảm thiết: “Đau quá... Khó chịu quá...”

Mặt đất phủ kín một lớp sương máu dày đặc. Trong màn sương, hàng trăm hàng ngàn khuôn mặt người chết quay cuồng lên xuống, khóc than tru tréo.

Phạm Tử Kỳ theo bản năng nhảy tót lên ghế, ôm chặt viên Phật châu, nước mắt nước mũi giàn giụa bắt đầu cầu nguyện: “Phật Tổ Như Lai, Quan Âm Bồ Tát, Chúa Jesus, Thượng Đế, Ông chủ Tô cứu mạng!”

Để không kinh động lệ quỷ, Tô Linh và mọi người lần này đợi ở bên ngoài nhà cũ.

Nghe thấy tiếng khóc than vọng ra từ bên trong, tim Tô Linh tức khắc giật thót, cậu lập tức lao vào: “Không ổn, là Trăm Quỷ Cùng Khóc!” 

Chạy vào nhà xem xét, hôm qua cả linh đường lớn nhỏ cộng lại cũng chỉ có mấy chục hồn ma, nhưng đêm nay, cả linh đường lại chi chít lúc nhúc đầy ác quỷ, ít nhất cũng phải cả trăm con!

Phạm Tử Kỳ có Phật châu hộ thân nên còn đỡ, những người nhà họ Phạm còn lại phần lớn bị vài con ác quỷ vây quanh, thường là vừa luống cuống vứt được một cánh tay cụt xuống thì đã bị một cái đầu quỷ khác cắn lấy.

Thạch Không Táng nấp sau lưng Tô Linh vừa liếc qua đã vội rụt đầu lại: “Mẹ ơi, lại là Sát Linh! Mà còn là hai con! Tôi đã nói mà, một con quỷ ảnh chụp quèn sao có thể có sát khí nồng đậm như vậy được?”

Tô Linh đau đầu: “Đừng nói lời thừa thãi nữa, nghĩ cách đi.”

Thạch Không Táng chắp tay trước ngực, nói: “A di đà phật, bần tăng là người xuất gia, không sát sinh.”

Tô Linh lạnh lùng liếc anh ta.

Thạch Không Táng phản ứng kịp thời, bổ sung: “... Cũng không giết quỷ.”

Thịnh Trạch nhìn Thạch Không Táng đang giả vờ yếu đuối cực kỳ nhập tâm, giật giật khóe miệng, bắt đầu xắn tay áo: “Để tôi.”

Tô Linh vội dùng một tay ấn anh lại, nghiêm mặt nói: “Anh làm cái gì? Không muốn sống nữa à?”

Rõ ràng anh bị coi là lính mới tay mơ.

Động tác xắn tay áo của Thịnh Trạch cứng đờ, anh há miệng định nói gì đó, nhưng đột nhiên lại không biết nên giải thích từ đâu.

Tô Linh nghiến răng, nhanh chóng lao lên phía trước, cứu một người nhà họ Phạm khỏi miệng ác quỷ.

Trong mấy trăm con ác quỷ, thứ thực sự khó đối phó chỉ có hai con Sát Linh kia. Oán niệm của Sát Linh nặng hơn ác quỷ thông thường rất nhiều, chấp niệm khi còn sống không tiêu tan thì hồn phách của chúng sẽ không tan biến – vì vậy chúng bất tử bất diệt, chỉ có thể giam cầm.

Tô Linh tìm ra hai con Sát Linh giữa đám ác quỷ, tiện tay phi một đạo Dẫn Lôi Phù về phía chúng: “Thiên lôi ẩn ẩn, dữ long đồng hành!” (Thiên Lôi ẩn hiện, cùng rồng đồng hành!)

Một tia sét đánh trúng Sát Linh, chẳng những không làm chúng bị thương mà ngược lại còn chọc giận hai con quỷ này.

Sát khí đỏ như máu trên người Sát Linh tức khắc tăng lên gấp bội, từng luồng huyết vụ nhe nanh múa vuốt lao về phía Tô Linh.

Huyết vụ đó mắt thấy sắp ăn mòn Tô Linh, cậu không ngờ chúng lại lì đòn như vậy, trong lúc cấp bách, cậu vớ lấy thanh Tà Ma Kiếm trong tay, rút kiếm ra khỏi vỏ, không thèm nhìn mà chém về phía trước một nhát.

Nhất thời, trời long đất lở, ánh kiếm chói mắt quét ngang toàn bộ linh đường.

Kiếm quang đi đến đâu, bất kể là tà linh hay lệ quỷ, đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Còn hai con Sát Linh bất tử bất diệt trong truyền thuyết thì biến thành những con búp bê quỷ nhỏ cỡ mười mấy centimet, run lẩy bẩy trốn trong góc tường.

– Linh đường trống trải hẳn đi chỉ trong một giây.

Tô Linh: Vãi chưởng!

Thạch Không Táng: Vãi chưởng!

Phạm Tử Kỳ và những người nhà họ Phạm sợ mất mật: Vãi chưởng!!!

Thịnh Trạch đang định ra tay cứu người đẹp: ... Lặng lẽ lùi về, tiếp tục giả vờ vô tội.

Phạm Tử Kỳ thở hắt ra một hơi, ngây người hỏi Tô Linh: “Đây là chiêu gì vậy?”

Tô Linh nhìn thanh kiếm tầm thường trong tay, rồi lại nhìn Phạm Tử Kỳ với vẻ mặt đầy sùng bái, nuốt nước bọt, ra vẻ thâm trầm nói: “Đây là Bách Quỷ Trảm trong truyền thuyết!”

Phạm Tử Kỳ quả nhiên chẳng hiểu gì.

Trừ xong ác quỷ, Tô Linh và mọi người lại nhốt hai con Sát Linh vào chiếc lọ đặc biệt, sau đó mới từ biệt Phạm Tử Kỳ.

Phạm Tử Kỳ cũng rất hào phóng, sảng khoái thanh toán chi phí lần này, đồng thời còn đưa cho ba người Tô Linh mỗi người một phong bì đỏ dày cộp.

Nhìn độ dày thì bên trong ít nhất cũng là bốn chữ số.

Vừa đi khuất tầm mắt Phạm Tử Kỳ, Tô Linh và Thạch Không Táng lập tức xúm lại, tấm tắc khen ngợi thanh Tà Ma Kiếm.

“ Lão đại, cậu mua bao nhiêu thứ, chỉ có lần này là không lỗ.” Thạch Không Táng cảm thán.

Tay Tô Linh ôm thanh kiếm run lên vì kích động: “Anh thấy không? Chỉ một nhát thôi đấy, bao nhiêu quỷ thế mà đi tong hết! Hết sạch!!”

Cái chiêu Bách Quỷ Trảm vừa nãy chỉ là cậu bịa ra để lừa người ngoại đạo như Phạm Tử Kỳ thôi, Tô Linh biết, chiêu đó chẳng liên quan gì đến cậu, hoàn toàn là uy lực của thanh kiếm này.

“Nhưng mà lão đại, sao tôi thấy hoa văn trên kiếm này, hình như không giống lúc đầu?” Thạch Không Táng nghi ngờ nói.

“Vậy, vậy à...” Bị nói như vậy, Tô Linh cũng cảm thấy hình như có khác.

Thịnh Trạch nheo mắt, xen vào: “Hoa văn đã khắc lên rồi thì làm sao thay đổi được? Chắc là hai người nhớ nhầm thôi.”

“Cũng phải, chắc là nhớ nhầm thôi.” Tô Linh gãi gãi đầu.

Thạch Không Táng nhướng mày không bình luận, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Trạch có chút sâu xa.

Kẻ đầu sỏ Thịnh Trạch thản nhiên đối mặt với anh ta, không hề nao núng.

Thạch Không Táng: …

Tô Linh và Thịnh Trạch cực kỳ ăn ý, cùng nhau ngồi lên xe máy điện.

Thạch Không Táng chỉ vào bản thân đang lẻ loi, ngơ ngác hỏi: “Thế còn tôi?”

Tô Linh chỉ vào phong bì trong tay anh ta: “Ngoan nha, tự bắt xe về.”

Thạch Không Táng cười như không cười: “Đây là ngoại ô, lại còn nửa đêm! Tài xế taxi nào dám nhận đơn?”

Sáng nay là anh ta đi nhờ xe Phạm Tử Kỳ về. Nhưng tối nay Phạm Tử Kỳ phải ở lại nhà cũ, anh ta không tiện mở miệng đi nhờ xe khách hàng nữa.

“Có chí thì nên. Tôi tin anh, chỉ cần kiên trì đặt xe, nhất định sẽ có tài xế nhận!” Tô Linh giơ nắm đấm cổ vũ một câu. Sau đó, cậu vỗ vỗ eo Thịnh Trạch, phóng xe đi mất hút.

Thạch Không Táng: ... Câu thành ngữ này dùng như vậy sao?!

Đứng hứng gió đêm một lúc lâu, Thạch Không Táng cuối cùng cũng đợi được một chiếc xe buýt.

Trên xe buýt lác đác vài người, ai cũng đặc biệt yên tĩnh, cúi gằm đầu như đang ngủ gật.

Sau khi Thạch Không Táng lên xe, tài xế lạnh lùng liếc anh ta một cái, rồi khởi động xe, không nói câu nào.

Thạch Không Táng tùy tiện tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh như thể hoàn toàn không nhìn thấy vết máu trên ghế.

Xe lặng lẽ chạy một đoạn, đột nhiên, cô gái tóc dài ngồi phía trước Thạch Không Táng quay đầu lại, cười một cách “thân thiện” với anh ta.

Thạch Không Táng niệm một tiếng “A di đà phật”, cũng thân thiện cười đáp lại.

Trai tài gái sắc, vừa gặp đã yêu.

Thật là một khung cảnh hài hòa tốt đẹp biết bao!

– Nếu bỏ qua cái lưỡi dài ngoằng trên mặt nữ quỷ, và đôi mắt chỉ còn lại lòng trắng.

Nữ quỷ thấy anh ta không sợ, nghi hoặc gãi gãi đầu, lại nhìn anh ta lần nữa, rồi quay đầu về.

Một lát sau, một lập trình viên đến ngồi cạnh Thạch Không Táng.

Lập trình viên nhìn anh ta ba giây, sau đó, đột nhiên cười một cách quái dị, cái đầu trên vai lắc lư rồi rơi bịch xuống như quả dưa hấu.

Thạch Không Táng mặt không đổi sắc đỡ lấy cái đầu kia, vươn tay giúp lập trình viên gắn đầu lại. Sau đó, anh ta còn cực kỳ hiền lành vỗ vỗ vai lập trình viên, ôn tồn nói: “Ngoan, đầu đừng để lung tung.”

Lập trình viên ngây người một lát, lẳng lặng bay về chỗ cũ.

Đột nhiên, xe buýt phát ra tiếng phanh kít khó nghe, cửa sau xe “két” một tiếng mở ra, dường như muốn đuổi Thạch Không Táng xuống xe.

“Ồ? Đuổi khách rồi sao?” Thạch Không Táng lắc đầu nói, “Trời tối rồi, tôi khó bắt xe lắm. Nên vẫn phiền vị huynh đài đây đưa tôi một đoạn, nhà tôi ở số XXX đường XXX, đa tạ.”

Gã tài xế quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, như đang chế nhạo – Dựa vào cái gì?

Thạch Không Táng từ từ thở dài, ánh mắt từ bi: “Bần tăng đây không phải đang thương lượng với các vị, mà là đang uy hiếp.”

Lời vừa nói ra, tất cả ma quỷ trên xe đồng thời quay đầu lại, gầm gừ nhe nanh về phía Thạch Không Táng.

Thạch Không Táng khẽ cụp mắt, chắp hai tay lại, nhìn chúng với ánh mắt thương xót như một vị Bồ Tát sống: “Phật ta từ bi, nếu các vị không chịu đưa tôi đi, vậy đành phải động thủ.”

Nữ quỷ và gã lập trình viên gầm lên một tiếng, mười ngón tay mọc ra móng vuốt đen nhọn hoắt, mắt thấy sắp đâm về phía Thạch Không Táng.

Nhưng vào phút chót, gã tài xế lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản: “Dừng tay!”

Gã tài xế nhìn Thạch Không Táng, ánh mắt kinh hoàng, không dám tin nói: “Ngươi, ngươi là Địa Tạng Vương?!”

_____

Lời tác giả:

【Hôm nay là tiểu kịch trường của Hòa Thượng】

Thạch Không Táng đầu đội mũ bảo hiểm, bên hông treo mười mấy lá bùa hộ mệnh: Con quỷ trước dám trêu ta, giờ đang ở tầng thứ mười tám địa ngục rồi.

Chúng quỷ: Ha hả.

Thế là, Thạch Không Táng tiện tay cởi áo choàng ra, Phật quang trên người thiếu chút nữa làm mù mắt lũ quỷ.

Chúng quỷ sợ khóc: ... Vãi chưởng!

Thạch Không Táng giơ tay, nhẹ nhàng vo ác linh thành một cục đen thui, sau đó: A di đà phật, ta không giết quỷ.

Chúng quỷ sợ đến phát khóc hoàn toàn suy sụp: ... Ngươi không giết quỷ, nhưng ngươi ăn nó! Ăn!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play