Tô Linh nghe sơ qua câu chuyện.
Thực ra chỉ là chuyện thường ngày của một phú nhị đại đi đưa tang rồi đen đủi gặp quỷ liên tục mà thôi.
Phạm Tử Kỳ: ... Thường ngày cái quái gì!
Tô Linh thản nhiên cười: “Ông dính phải cũng không phải ác quỷ gì ghê gớm, chỉ là tà linh thôi, không cần quá lo lắng. Đấy, bọn chúng đang bám trên vai ông kìa, cũng có làm gì được ông đâu?”
Phạm Tử Kỳ bị cái giọng tỉnh queo của Tô Linh làm cho yên tâm phần nào, đang định thở phào một hơi thì nghe thấy câu cuối cùng…
Bọn chúng?
Phạm Tử Kỳ “bật” một cái nhảy dựng lên cao cả mét, sợ đến mức nước mắt giàn giụa: “Tô... Tô Tô... Ông chủ Tô cứu mạng!”
Tô Linh nghiêng đầu, nhìn đám tà linh một cái.
Tà linh không như ác quỷ, tu vi trên người không đủ, không thể hiện rõ ngũ quan, chỉ là một bóng đen hình người. Nhìn hình dáng đại khái thì, đây dường như đều là quỷ trẻ tuổi.
Chỉ là, trên vai trái Phạm Tử Kỳ có một tà linh, vai phải một tà linh, trên đỉnh đầu còn có một con nữa – trông cứ như có ba đầu sáu tay vậy.
“Về đi, người và quỷ khác đường, lâu ngày Phạm Tử Kỳ sẽ bị các người hại chết.” Tô Linh nhẹ nhàng khuyên bảo.
Con tà linh trên đỉnh đầu lộ ra một vết nứt trên mặt, sau đó từ từ lớn ra, lan rộng đến tận mang tai, bên trong còn cuộn xoáy làn sương đỏ như máu.
– Trông như đang nhếch miệng cười.
Hòa Thượng đội mũ bảo hiểm, giọng nói ồm ồm: “ Lão đại, nó đang cười nhạo cậu đấy!”
Tô Linh thở dài nặng nề, bất đắc dĩ nói: “Nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thì đừng trách tôi. Hòa Thượng, đưa cho ông chủ Phạm một viên Phật châu.”
Lũ tà linh nghe vậy cười càng dữ tợn hơn.
– Phật châu gì đó, nghe chẳng có gì đáng sợ cả.
Chỉ có Phạm Tử Kỳ, nghe Tô Linh nói mấy lời này một cách thản nhiên, sợ đến phát khóc.
Ông ta không dám động đậy, hai chân không ngừng run rẩy, lắp bắp hỏi Hòa Thượng: “Dám hỏi... dám hỏi đại sư pháp danh là gì?”
Hòa Thượng từ tốn chắp tay hành lễ kiểu nhà Phật, nói: “Bần tăng họ Thạch, pháp danh Không Táng, là nhân viên ngoại cần của công ty.”
Phạm Tử Kỳ bị hai chữ “ngoại cần” rất đỗi bình dân làm cho chấn động, nỗi sợ trong lòng cũng vơi đi không ít, nói tiếp: “Pháp danh của đại sư thật hiếm thấy, có phải là chữ ‘tàng’ trong ẩn tàng không?”
Kết quả, Hòa Thượng cười u ám, bồi thêm một câu: “... Không, là chữ ‘táng’ trong mai táng.”
Phạm Tử Kỳ nước mắt lưng tròng chết lặng tại chỗ, hối hận vô cùng – tại sao mình lại lắm mồm làm gì cơ chứ?
“Hòa Thượng, đừng dọa ông chủ Phạm.” Tô Linh kịp thời lên tiếng, nhìn Thạch Không Táng với ánh mắt cảnh cáo.
Hòa Thượng “hắc hắc” cười, lặng lẽ thu lại sát khí trên người, rồi đưa một viên Phật châu màu đen cỡ quả óc chó cho Phạm Tử Kỳ.
Ngay khoảnh khắc nhận lấy Phật châu, khí đen trên người Phạm Tử Kỳ lập tức nhạt đi rất nhiều. Lũ tà linh bất ngờ bị bỏng rát, gào thét một tiếng rồi nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
Phạm Tử Kỳ chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, ánh mắt trông chờ nhìn Tô Linh: “Ông chủ Tô?”
Tô Linh cười nhạt: “Đi rồi.”
Phạm Tử Kỳ vội vàng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Đa tạ ông chủ Tô.”
“Không cần.” Tô Linh cười cực kỳ ôn hòa thân thiện, “Viên Phật châu này giá 889 tệ, ông chủ Phạm nhớ lát nữa thanh toán nhé.”
Phạm Tử Kỳ: …
“Vậy lũ quỷ đi rồi sao? Có quay lại nữa không? Sau này tôi có an toàn không?” Phạm Tử Kỳ hoàn hồn, hỏi liền mấy câu.
Nụ cười của Tô Linh hơi tắt, cậu lắc đầu nói: “Ông mang Phật châu rồi, lũ tà linh kia sẽ không quay lại nữa. Chỉ là, tà linh chẳng là gì cả... Thứ trong tòa nhà này của ông, mới thật sự là lệ quỷ!”
Bị Tô Linh doạ cho một phen như vậy, Phạm Tử Kỳ nào còn dám để họ về.
Ông ta ném thẳng chìa khóa nhà cũ vào tay Tô Linh, còn mình thì lao như bay lên xe thể thao, chạy biến ra ngoài ngay trong đêm.
Căn nhà rộng lớn chỉ còn lại Tô Linh, Thạch Không Táng và Thịnh Trạch ba người.
Tô Linh tùy tiện tìm chỗ ngồi bệt xuống đất trước linh đường, bắt đầu lôi đồ đạc ra: “Kiếm trừ tà, mua từ phái Mao Sơn; sáo Quỷ Âm, mua từ hậu duệ của Chung Quỳ; bùa Dẫn Lôi, tôi tự vẽ...”
Tô Linh lôi ra một đống đồ lộn xộn, sau đó nhét vào tay Thịnh Trạch: “Lát nữa nếu có đánh nhau, anh đừng có lao lên, nhớ nấp phía sau bảo vệ bản thân.”
Thịnh Trạch nhìn đống “đồ bỏ đi” trong tay, tâm trạng hơi phức tạp.
“ Lão đại, thiên vị quá đấy!” Thạch Không Táng bất mãn nói.
Nhắc tới chuyện này Tô Linh lại bực, cười lạnh nói: “Anh mà cần đồ bảo mệnh à? Mỗi lần xảy ra chuyện, anh chạy nhanh hơn bất cứ ai, anh có hai cái chân là đủ rồi!”
Nhưng nói đi nói lại, Tô Linh vẫn đưa cho Thạch Không Táng mấy lá bùa phòng hờ.
Thạch Không Táng cảm động vô cùng: “ Lão đại yên tâm, tôi đời đời kiếp kiếp nguyện làm đàn em cho lão đại!”
Tô Linh: Ừm... Nghe như lời nguyền vậy.
Thịnh Trạch đứng bên cạnh, lặng lẽ cụp mắt, rút thanh “Tà Ma Kiếm” từ đống đồ nghề ra.
Trên thân kiếm vẽ lung tung mười mấy đạo chú văn, chi chít lấp đầy thân kiếm. Chỉ là…
Không nét nào vẽ đúng cả.
Thịnh Trạch nhức đầu lên tiếng, hỏi Tô Linh: “Cậu mua cái này hết bao nhiêu tiền?”
“Giá gốc là 6000! May mà tôi thân với đám đạo sĩ Mao Sơn, cuối cùng họ giảm giá 20% cho tôi.” Tô Linh vui vẻ trả lời, vẻ mặt ngây thơ và ngốc nghếch khiến người ta không nỡ vạch trần.
Thịnh Trạch im lặng giây lát, nói trái lương tâm: “Khá tốt.”
Nhân lúc hai người không để ý, Thịnh Trạch xoá hết hoa văn cũ trên thân kiếm, sau đó lấy ngón tay làm bút, vẽ lại lên đó một đạo Quỷ Vương Lệnh.
Quỷ Vương vừa ra, tám phương thần phục.
Sát khí trong linh đường tức khắc yếu đi một nửa, tiếng quỷ rên rỉ không ngừng cũng ngưng bặt vài giây, dường như có chút không kịp phản ứng.
– Một căn nhà cũ quèn, sao lại có hơi thở của Quỷ Vương?!
Chúng quỷ: [Mặt mày hoang mang.jpg]
Lúc này, Tô Linh sờ sờ gáy, kỳ quái nói: “Sao tôi lại thấy quỷ khí ở đây yếu đi nhỉ?”
Thạch Không Táng không nói gì, nhưng nhíu mày, nghi ngờ liếc Thịnh Trạch một cái.
Thịnh Trạch ra vẻ như không biết gì, đưa thanh Tà Ma Kiếm đã thay hình đổi dạng trong tay trả lại cho Tô Linh, thì thầm: “Thứ này tôi cũng không biết dùng, cậu cứ giữ lấy đi.”
Bị giọng nói trầm ấm kia dỗ dành, đầu óc Tô Linh liền hơi mơ hồ, ngoan ngoãn nhận lấy: “Ồ.”
Thạch Không Táng, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình ông chủ nhà mình bị lừa: …
Cách nửa đêm, thời điểm ác quỷ lộng hành nhất, vẫn còn một khoảng thời gian, Thạch Không Táng không ngồi yên được, lấy điện thoại ra vào một group chat nào đó –
“Group Mục Tiêu Thăng Chức Tăng Lương Thu Nhập Trăm Vạn Một Năm”.
Thành viên: 5 người.
Chính là toàn bộ nhân viên công ty trừ Thịnh Trạch và Tô Linh.
【A Di Đà Phật】: Nhân viên mới đến hôm nay ấy, mọi người biết anh ta là ai không?
【Mạnh Tiểu Mãn Đẹp Nhất Vũ Trụ】: Em vừa làm thủ tục nhập chức cho anh ta, hình như là một lão quỷ ngàn năm tuổi.
【Tôi Không Phải Mọt Sách】: Công ty cuối cùng cũng có nhân viên mới à? Nam hay nữ? Trông thế nào?
【A Di Đà Phật】: Nam, mặt đẹp, ông chủ sắp bị dụ đi mất rồi.
【Mạnh Tiểu Mãn Đẹp Nhất Vũ Trụ】: Ừ, đẹp trai lắm! Danh hiệu Đệ nhất mỹ nam Địa phủ của anh sắp khó giữ rồi @Thường ca ca
【Thường ca ca】: ... Địa phủ còn có bảng xếp hạng này à?
【Thường đệ đệ】: Không Táng, đừng nói lạc đề. Nhân viên mới rốt cuộc làm sao?
【A Di Đà Phật】: Không có gì, chỉ là tôi cứ thấy anh ta là lạ, sợ ông chủ bị lừa.
【Mạnh Tiểu Mãn Đẹp Nhất Vũ Trụ】: Không sao đâu, dù sao ông chủ ngày nào chả bị lừa…
【A Di Đà Phật】: Cô nói có lý thật, là tôi lo xa rồi…
Thạch Không Táng hóng chuyện trong group chat đến tận 12 giờ đêm, ai ngờ nhà cũ họ Phạm vẫn yên tĩnh lạ thường, không hề có biến động.
Tô Linh chống cằm, ngáp: “Sao thế nhỉ? Lẽ nào thấy chúng ta ở đây nên lệ quỷ không dám ra?”
Tô Linh thuận miệng nói một câu, vô tình nói trúng tim đen.
Thịnh Trạch chột dạ cúi đầu.
“Thôi, đợi thêm chút nữa vậy.” Tô Linh chán muốn chết, bắt đầu lấy giấy bùa ra gấp hạc giấy.
Ánh nến leo lét, bức di ảnh đen trắng cực lớn, hai hàng vòng hoa trắng toát... Tô Linh cứ ngồi giữa khung cảnh quỷ dị như vậy, thản nhiên gấp mấy chục con hạc giấy.
... Một rưỡi sáng.
Khi mọi người không để ý, một luồng khí đen lặng lẽ men theo nền gạch đá xanh tiến đến, đồng thời, người trong di ảnh đen trắng đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt lặng lẽ chuyển từ nhìn thẳng về phía trước sang liếc về phía Tô Linh và những người khác.
Luồng khí đen lén lút vòng ra sau lưng Tô Linh. Đôi mắt trong di ảnh người chết, tròng trắng dần bị màu đen xâm chiếm, biến thành hai hốc mắt đen ngòm.
Mà Tô Linh và những người khác vẫn đang gà gật, không hề hay biết.
Luồng khí đen hoá thành một con rắn dài sau lưng Tô Linh, lè lưỡi, hung tợn chực bổ vào ba người.
Sau đó... nó bị một con hạc giấy cắn lấy.
Con hạc giấy ngậm lấy lưỡi rắn, quật mạnh một cái, “Bụp” một tiếng, quật con rắn đen kia ngã sõng soài.
“Quá âm hiểm! Lại dám đánh lén sau lưng!” Tô Linh tức giận nhìn về phía di ảnh, cậu nhìn thẳng vào hai hốc mắt đen ngòm đó, không chút sợ hãi.
Con quỷ trong ảnh dường như sững sờ hồi lâu, sau đó, lặng lẽ biến đôi mắt trở lại như cũ.
Quỷ trong ảnh: ... Đánh không lại, không dây vào được, sợ rồi.
“Biết sợ rồi à? Đâu có dễ!” Tô Linh xách Tà Ma Kiếm lên, nhướng mày với bức ảnh.
Luồng khí đen hung tợn quấn quanh bức ảnh đột nhiên khựng lại, rồi biến mất không còn dấu vết trong nháy mắt.
– Tốc độ chạy trốn nhanh đến cảm động.
Tô Linh: …
“ Lão đại, còn đuổi không?” Thạch Không Táng hỏi.
Tô Linh bực bội nói: “Một con ác quỷ, mười mấy tà linh, mỗi đứa chạy một hướng, đuổi thế nào?”
Thạch Không Táng ưu sầu mà thở dài: “Nhưng mà giờ chưa bắt được gì cả, thế này không tiện báo cáo kết quả công việc.”
Tô Linh bị nghẹn lời, suy nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, xem trước khi trời sáng bọn chúng có quay lại không đã.”
Kết quả, ba người thức trắng đêm đến hừng đông mà vẫn không đợi được con ác quỷ nào.
Tô Linh mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, bực bội mở cổng nhà cũ, thì thấy Phạm Tử Kỳ đang chờ ở bên ngoài.
Phạm Tử Kỳ tối qua chạy ra khách sạn ở một đêm, sau khi thức dậy thấy trời nắng đẹp, đặc biệt không giống ngày có quỷ ám, nên lại lấy hết can đảm chạy về.
Thấy Tô Linh và mọi người bình an vô sự đi ra, trong lòng Phạm Tử Kỳ tức khắc dâng lên một tia hy vọng: “Ông chủ Tô, giải quyết xong rồi?”
Tô Linh: “... Chưa.”
“Vậy... vậy làm sao bây giờ?” Phạm Tử Kỳ lại bắt đầu lo lắng, “Đêm nay là cúng thất đầu, người nhà họ Phạm đều phải về túc trực bên linh cữu, không giải quyết bọn chúng, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Tô Linh đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt cậu nhìn thẳng vào ông ta.
Phạm Tử Kỳ hoảng sợ, lắp bắp: “Tôi... trên người tôi lại có gì à?”
Tô Linh lắc đầu, nói: “Không sao, chúng tôi về ngủ bù trước đã. Tối nay cúng thất đầu đúng không? Chúng tôi tham gia cùng!”
Thất đầu của người chết cũng là đại tiệc của quỷ hồn, lũ ác quỷ tà linh đó chắc chắn sẽ nhân cơ hội này ra gây rối, đến lúc đó là có thể tóm gọn... khoản thù lao lần này.
Tô Linh hơi vui vẻ.
Phạm Tử Kỳ nghe vậy mừng rỡ, gật đầu lia lịa: “Vậy thì tốt quá. Ông chủ Tô yên tâm, chỉ cần ngài giải quyết được nó, tiền bạc không thành vấn đề!”
Tô Linh nghe vậy nhướng mày, ra hiệu cho Hòa Thượng.
Thạch Không Táng đánh cái phật hiệu, tiến lên hai bước, cười tươi như gió xuân: “Ngài khách sáo quá, nghĩ cho khách hàng luôn là tôn chỉ của công ty chúng tôi. À đúng rồi, ngài xem tôi còn có Vòng Chắn Sát này, chỉ một ngàn tám thôi, có thể bảo vệ ngài đêm nay không bị sát khí xâm nhập, đúng là hàng tốt giá rẻ, vật cần có khi bắt quỷ trừ tà...”
Thịnh Trạch nhìn Phạm Tử Kỳ đang gật đầu lia lịa nói “Muốn muốn muốn”, ánh mắt anh như thể đang nhìn thấy một cây ATM biết đi lấp lánh.