Thấy đám người kia vào đã nửa tiếng mà chưa ra, ông chủ nhà ma cuối cùng cũng hơi đứng ngồi không yên.
Nhà ma này của ông ta xây cùng lúc với công viên giải trí, hơn nữa để phục vụ cả trẻ em, thiết bị bên trong thực tình không thể nói là đáng sợ lắm, càng không phức tạp đến mức 30 phút mà vẫn chưa ra được.
Nhớ lại cái thi thể biến mất không rõ lý do dạo trước, lòng ông chủ rối bời, không nhịn được phải tạm đóng cửa vào, chạy tới phòng điều khiển.
Nhưng mà, vừa nhìn vào màn hình theo dõi, ông chủ liền thấy yên tâm hơn – trên màn hình, năm người kia đang đi loanh quanh trong khuê phòng của một cô dâu ma, hơn nữa ai cũng trông tràn đầy tinh thần, có vẻ chỉ là bị lạc đường thôi.
Ông chủ yên tâm dựa vào sô pha, bắt đầu gà gật.
...Bên trong nhà ma.
Thực ra, Tô Linh và đám người đang bị kẹt trong hầm mộ đá, vây quanh trước cỗ quan tài.
“‘Bát Phương Trấn Hồn Khóa Trận’, giới Đạo gia dùng để khóa những quỷ linh hung ác nhất.” Ngô Phán khum ngón tay, gõ nhẹ lên bề mặt quan tài.
Bên trong quan tài vọng ra tiếng vang trầm đục.
“Nhưng mà, bên trong cỗ quan tài này trống không.” Ngô Phán cười cười, nói.
“Cũng phải, nhà ma mà, nhiều lắm cũng chỉ lấy ra làm đồ trang trí thôi.” Thạch Không Táng nói.
Tô Linh không tỏ ý kiến, tò mò tiến lên, xem xét kỹ hoa văn khắc trên quan tài: “Trận pháp này là thật à?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Ngô Phán, Tô Linh không khỏi sờ cằm, ra vẻ suy tư nói: “Không ngờ đấy, ông chủ nhà ma cũng rất rành nghề.”
Ngô Phán “Ha hả” cười một tiếng, phổ cập kiến thức cho mọi người: “Theo tôi biết, trận pháp này đã thất truyền từ một trăm năm trước rồi, bây giờ mấy tiểu đạo sĩ Mao Sơn còn không biết đâu.”
Tô Linh nghe ra ý tứ trong lời nói, không khỏi nhíu mày: “Có gì đó không đúng, đến Phái Mao Sơn còn không biết, ông chủ nhà ma này lại biết từ đâu?”
“Không chỉ vậy.” Ngô Phán từ từ nhếch môi, nụ cười mang theo chút lạnh lẽo, “Trận pháp này muốn thành công, không chỉ yêu cầu người bày trận phải thông thạo ngũ hành bát quái, âm dương phương vị, mà còn cần người bày trận có hơn một ngàn năm đạo hạnh.”
“Ngàn năm đạo hạnh? Vậy thì đơn giản, Địa phủ quản lý đám quỷ hồn tu đạo rất nghiêm, đến nhân gian đều phải đăng ký tên thật, về tra một cái là ra.” Tô Linh đắn đo nói.
“Không cần tra, trong danh sách từ Địa phủ đến nhân gian không có người này.” Ngô Phán lắc đầu, quả quyết nói.
Tô Linh gật gật đầu không chút bất ngờ, chẳng hề nghi ngờ câu trả lời của Ngô Phán.
Thịnh Trạch nhìn qua nhìn lại hai người, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nếu loại trận pháp này đã thất truyền, sao cậu lại biết được?”
Phán quan Ngô, người vừa lỡ thể hiện hơi lố trước mặt Quỷ Vương: …
Nhớ lại thân phận của người trước mắt, Ngô Phán khó khăn nhận ra, lớp vỏ bọc của mình có lẽ sắp không giữ được nữa rồi.
“Ngô Phán kiến thức rộng, trí nhớ lại tốt, có khả năng nhìn qua là nhớ. Chuyện nhân gian Địa phủ, hiếm có gì mà cậu ấy không biết.” Tô Linh đang tập trung hoàn toàn vào cỗ quan tài nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời thay Ngô Phán.
“Ồ? Ngay cả danh sách người của Địa phủ, cậu cũng từng thấy qua?” Thịnh Trạch hứng thú nhìn Ngô Phán, “Sao tôi lại nghe nói danh sách đó thuộc cơ mật Địa phủ, người thường không thể xem được nhỉ.”
Ngô Phán giọng yếu ớt nói: “... Do cơ duyên xảo hợp, chỉ liếc qua sơ sơ thôi.”
Thịnh Trạch nói đến đó thì dừng, không dây dưa nhiều, chỉ cười rất hòa ái dễ gần với Ngô Phán.
Chân Ngô Phán mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống tại chỗ.
– Xong rồi xong rồi, chắc chắn là lộ tẩy rồi.
“Thật ra bị anh nói vậy, tôi cũng thấy kỳ lạ... Mọt sách, rốt cuộc cậu sống bao lâu rồi hả? Lần trước chúng ta nói chuyện Quỷ Vương đại chiến quần quỷ mấy ngàn năm trước, chuyện này rất nhiều lão quỷ chỉ nghe loáng thoáng, thế mà cậu lại biết cả chi tiết trận đánh.” Tô Linh thắc mắc.
Thịnh Trạch nhướng mày, vẻ mặt càng thêm phức tạp: “Quỷ Vương chiến đấu với đám quỷ à...”
Ngô Phán: …
Lão đại ơi xin ngài đừng nói nữa.
“Tôi đúng là không biết chi tiết chuyện này, hay là cậu kể cho tôi nghe một chút đi?” Thịnh Trạch mân mê ngón tay, ôn hòa cười nói.
Ngô Phán mặt mày đau khổ, gượng gạo chống chế: “Tôi cũng chỉ nghe tin đồn vỉa hè thôi, ừm, tin đồn vỉa hè...”
Thịnh Trạch cười càng tươi: “Thật trùng hợp, tôi lại chưa từng nghe nói bao giờ.”
Ngô Phán nhìn ánh mắt đầy ý trêu chọc kia, nước mắt lưng tròng mà cứng đờ tại chỗ.
– Biểu cảm này, chắc chắn là đang đe dọa rồi!
“Khụ, cái đó, không phải người ta nói trong sách có mỹ nhân như ngọc sao? Mọt sách ngày thường lại thích đọc sách như vậy, biết đâu là thấy trong quyển sách nào đó thôi.” Thạch Không Táng cuối cùng không nhìn nổi nữa, đành lên tiếng giúp đỡ huynh đệ.
“Ể? Nhưng Ngô Phán, trước đây cậu chẳng phải nói, Quỷ Vương tuy thực lực cao cường, nhưng lần đó lại dùng chiến thuật gián điệp, cuối cùng thừa cơ đánh úp mới thắng không vẻ vang lắm sao? Chuyện bí mật tầm phào như vậy mà trong sách cũng có à?” Tô Linh nghiêm túc thắc mắc.
“À.” Thịnh Trạch nghe xong, cười một tiếng đầy ẩn ý.
Ngô Phán: ... Đừng hỏi tôi, bây giờ tôi chỉ muốn chết thêm lần nữa.
Thạch Không Táng nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng lặng lẽ lùi về sau hai bước, ý tứ rất rõ ràng – Phán quan, không giúp được cậu rồi.
“Ủa, mọi người mau lại đây xem, cái xích này có phải bị ai động vào rồi không?” Mạnh Tiểu Mãn ngồi xổm ở góc quan tài, thắc mắc chỉ vào chỗ nối giữa xích và quan tài.
Việc quan trọng trước mắt, Tô Linh lập tức bị thu hút sự chú ý, “lon ton lon ton” chạy tới, ngồi xổm xuống cùng Tiểu Mãn.
“Đúng thật này, trên đất có không ít vết xước.” Tô Linh nhìn kỹ, nói phụ họa, “Trông như có người đã kéo sợi xích đi.”
Thấy Tô Linh cuối cùng cũng đi chỗ khác, Thạch Không Táng và Ngô Phán đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Trạch chậm rãi đi ngang qua hai người.
Khi đi đến bên cạnh Ngô Phán, bước chân anh đột ngột dừng lại. Thịnh Trạch hạ thấp giọng, cười như không cười cảm khái: “Tình huynh đệ của hai vị, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Ngô Phán: …
Thạch Không Táng: …
Đoán rằng lớp vỏ bọc của mình bị Quỷ Vương nhận ra là một chuyện.
Biết lớp vỏ bọc của mình thật sự bị nhận ra lại là chuyện khác.
Hơn nữa còn bị Quỷ Vương khen “tình huynh đệ”, muốn chết đi được.
Ngô Phán thấy Tô Linh và Mạnh Tiểu Mãn đang cắm cúi nghiên cứu gì đó, đoán chừng không rảnh để ý bên này, liền dứt khoát kéo tay áo Thạch Không Táng lùi lại nửa bước, thành thật hành lễ: “Hạ quan bái kiến Quỷ Vương đại nhân.”
Khóe miệng Thạch Không Táng giật giật, cũng chắp tay theo Ngô Phán, khiêm tốn nói: “Lúc trước không biết thân phận Quỷ Vương, có nhiều điều đắc tội, mong ngài thứ lỗi.”
Nói ra thì, Quỷ Vương và đám người Phán quan thực ra cũng không thuộc cùng một hệ thống.
Quỷ Vương chuyên về chấp pháp, ngày thường chủ yếu ở Chấp Pháp Đường; còn Phán quan, Địa Tạng Vương và những người khác thì thường ở chính điện Địa phủ, lo về hành chính. Hai bên hợp tác với nhau, nhưng lại không can thiệp vào nhau, rất ít khi gặp mặt – đây cũng là lý do tại sao ban đầu hai người họ không nhận ra Thịnh Trạch.
Chỉ là, Quỷ Vương là sếp lớn của đội chấp pháp, còn Phán quan và Địa Tạng Vương trên đầu vẫn còn có Diêm Vương, nên nói về cấp bậc, Thịnh Trạch vẫn cao hơn hai người họ một bậc.
Càng không cần phải nói đến sức chiến đấu nghịch thiên của Quỷ Vương... Không dám chọc, không dám chọc.
“Không sao.” Thịnh Trạch cười cười, đưa tay đỡ nhẹ cổ tay Ngô Phán, như lơ đãng nhắc nhở: “Tôi vốn biết Phán quan đại nhân thông tỏ thiên văn địa lý, không gì không biết, chỉ là có vài chuyện, Phán quan đại nhân vẫn nên cẩn trọng lời nói.”
Sống lưng Ngô Phán căng thẳng, vội vàng đáp lời: “Quỷ Vương yên tâm, nên nói gì, không nên nói gì, chúng tôi trong lòng tự biết.”
Thịnh Trạch cười tủm tỉm: “Vậy sao? Thế còn chuyện như thừa cơ đánh úp, thắng không vẻ vang?”
Ngô Phán sắp bị ép đến phát khóc, run rẩy nhấn mạnh: “Chỉ, chỉ là tin đồn vỉa hè...”
Thịnh Trạch mở to đôi mắt tò mò, tỏ vẻ cực kỳ ham học hỏi: “Nghe ai nói thế?”
Ngô Phán nuốt nước bọt, cực kỳ không có khí phách mà quyết định bán đứng huynh đệ: “Bạch Vô Thường.”
Thịnh Trạch: “À.”
Ngô Phán và Thạch Không Táng lau mồ hôi lạnh, thầm thắp cho Bạch Vô Thường một nén nhang trong lòng.
“Này, hai người đứng đực ra đó làm gì thế?” Tô Linh quay đầu gọi một tiếng, “Ngô Phán, cậu mau lại đây xem, phong ấn này có phải bị phá rồi không?”
Ngô Phán cực kỳ dứt khoát nhấc chân chạy biến, cấp thiết rời xa Quỷ Vương đang tỏa ra khí tức đen tối.
Ngô Phán ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Linh và Mạnh Tiểu Mãn, cúi đầu, cực kỳ nghiêm túc bắt đầu nghiên cứu sàn nhà: “Ừm, cái này, ừm, chắc là vậy...”
Tô Linh kỳ quặc nhìn anh ta: “Cậu không sao chứ?”
Ngô Phán lặng lẽ liếc mắt quan sát Thịnh Trạch, thấy đối phương không có ý định tính sổ với mình, mới dám thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xem xét vết tích một cách nghiêm túc.
“Phong ấn đúng là bị phá rồi.” Câu nói đầu tiên của Ngô Phán khiến Tô Linh không khỏi nhíu mày.
“Hơn nữa, có lẽ là bị phá từ bên trong.” Ngô Phán nhíu mày, dường như đang lẩm bẩm một mình, “Thảo nào, bên trong lại trống không.”
Tô Linh đột nhiên rùng mình, sống lưng bất chợt lạnh toát.
“Nếu phong ấn bị phá, thứ bên trong sẽ đi đâu?” Mạnh Tiểu Mãn lặng lẽ quay đầu lại, đầu ngón tay khẽ động, vẽ một trận pháp bảo vệ vô hình sau lưng Tô Linh.
“Không biết. So với chuyện đó, tôi càng tò mò, thứ vốn bị nhốt ở đây rốt cuộc là gì?” Ngô Phán chọc chọc vào ván quan tài.
“Quan tài trấn hồn còn đây, thứ kia chắc chắn cũng chưa chạy xa được. Nhà ma này có lớn lắm đâu, tìm khắp nơi xem sao.” Tô Linh đứng dậy, nói tiếp một cách rất tự nhiên.
Mạnh Tiểu Mãn nhìn Tô Linh chẳng hề tỏ ra bất ngờ, vẻ mặt có chút phức tạp: “Lão đại, có phải cậu cố ý không?”
Tô Linh mở to mắt, ngây thơ nói: “Cố ý cái gì?”
Mạnh Tiểu Mãn thở dài nặng nề: “Tôi biết ngay mà, không nên ham hố cơ hội đi chơi miễn phí.”
Tô Linh ngẩng đầu nhìn trần nhà, ra vẻ như không nghe thấy gì.
Sau khi Tô Linh và đám người rời khỏi hầm mộ đá, trong một góc hầm đột nhiên vang lên tiếng xích sắt lê trên mặt đất.
Một bóng đen từ từ hiện ra từ bức tường phù điêu, cuối cùng chậm rãi ngưng tụ thành hình thể rắn.
“Người” đó nhìn chằm chằm về hướng Tô Linh và mọi người rời đi, cười khặc khặc mấy tiếng quái dị.
Có lẽ do biên độ động tác khi cười quá lớn, cơ mặt của “Người” này dường như không chống đỡ nổi, “xoạt” một tiếng chảy xệ xuống, mềm nhũn như đất sét chảy dọc theo cổ xuống.
Bóng đen ngẩn người, đưa tay túm lấy mặt mình – nhẹ nhàng kéo tuột cả mảng da mặt xuống. Sau đó nó há to miệng, ném mảng da đó vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống.
Ăn xong, “Người” đó xoa bụng, vui vẻ ợ một cái.
_____
【Tiểu kịch trường】
Có một ngày, Thịnh Trạch rớt mặt nạ.
Tô Linh: Không thể nào! Quỷ Vương rõ ràng vừa xấu vừa già, cực kỳ phúc hắc còn nhỏ nhen, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, đặc biệt thích dùng vũ lực bắt nạt, tuyệt đối không thể là anh!
Thịnh Trạch: ... Em nghe ai nói thế?
Tô Linh (nghiêm túc bẻ ngón tay): Vừa già vừa xấu là Không Táng nói, phúc hắc nhỏ nhen là Ngô Phán nói, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển là Thường Bách nói, còn vũ lực bắt nạt là Tiểu Mãn nói…
Thịnh Trạch: À.
Vài phút sau, trừ Lão đại và Thịnh Trạch ra, toàn thể nhân viên: Hết cứu.
Công ty đóng cửa, hết truyện :)