Kỹ thuật lái xe của Hứa Tử Uyên không tệ, tốc độ xe cũng rất nhanh.

Dù có vài con zombie nghe thấy tiếng động định đuổi theo, nhưng tạm thời vẫn chưa theo kịp tốc độ của xe địa hình.

Dù sao thì lũ zombie hiện tại vẫn chưa tiến hóa, về tốc độ, thính giác hay khứu giác đều kém xa giai đoạn sau.

Hiện tại, người bình thường chỉ cần có đủ sức mạnh là cũng có thể giết được zombie.

Chủ yếu là do chúng trông quá ghê tởm, nhiều người vẫn chưa thể thích nghi hoàn toàn với những con quái vật bất ngờ xuất hiện này.

Từ xa nhìn thấy thôi cũng đã buồn nôn, huống chi ai cũng sợ bị zombie cào trúng rồi biến thành xác sống.

Nhưng càng sợ thì về sau chỉ càng khó sống sót trong mạt thế mà thôi.

Bạch Trà Trà hiểu rất rõ đạo lý này.

Huống hồ là...

Cô mở mắt nhìn ánh nắng bên ngoài qua cửa sổ xe.

Ánh nắng tỏa ra thứ màu cam đỏ u ám.

Cô nhớ trong nguyên tác có nói, đêm hôm nam chính được đồng đội tìm thấy, bầu trời đã đổ một cơn mưa đen kỳ quái, kéo dài suốt ba ngày ba đêm mới dứt.

Sau cơn mưa đen này, zombie bắt đầu tiến hóa, trong đầu chúng hình thành tinh hạch, tinh hạch có thể giúp dị năng giả tăng cấp.

Động thực vật trên toàn cầu cũng đều dị biến, giống như con người tiến hóa ra dị năng, giống như zombie mọc ra tinh hạch, ngày càng có nhiều động vật biến dị rời núi sâu, tranh giành không gian sinh tồn với loài người.

Thực vật biến dị về sau lại càng phát triển um tùm đến mức che lấp cả bầu trời.

Trên bản đồ năng lượng của Bạch Trà Trà bắt đầu xuất hiện từng chấm đỏ nhỏ.

Đã đến rìa thị trấn rồi.

Hứa Tử Uyên tìm một chỗ có bóng râm dừng xe lại.

“Xuống xe trước đã.”

Bạch Trà Trà không nói một lời, đeo ba lô lên rồi mở cửa xuống xe.

Bạch Nhã Ý hơi cau mày, cũng theo sau xuống.

Hứa Tử Uyên mở cốp sau, rút ra một con dao quân dụng cùng hai con dao găm.

Anh lần lượt đưa hai con dao găm cho Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà.

Sau đó dẫn hai người đi sâu vào bên trong thị trấn.

Rẽ một khúc quanh, ba người rẽ vào một con hẻm.

Trong hẻm có bốn con zombie đang loay hoay quay vòng như ruồi không đầu, nghe thấy động tĩnh liền lảo đảo lao về phía bọn họ.

Quần áo trên người zombie đã không còn nhận ra được màu sắc ban đầu, lấm lem hỗn độn bởi vết máu khô và thứ chất nhầy như bùn, bẩn thỉu đến đáng sợ.

Những chỗ bị cắn trên người đã thối rữa sinh dòi, có chỗ còn thấp thoáng thấy cả xương trắng.

Con ngươi vẩn đục ngả xanh trắng đầy đáng sợ, răng sau khi biến dị thì sắc nhọn lộ ra, hoàn toàn không còn hình người.

Chúng đã trở thành quái vật đúng nghĩa!

Thời tiết nóng nực khiến không khí càng nồng mùi thịt thối tanh tưởi.

Càng đến gần, mùi hôi thối càng nồng nặc.

Dị năng giả có ngũ giác nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, Bạch Nhã Ý không nhịn nổi dạ dày trào ngược, bước nhanh đến góc tường ngồi xổm xuống nôn mửa.

Nôn đến mức không còn gì để nôn, cô mới lấy tay bịt mũi miệng, mặt mày tái nhợt đứng lên.

Lần tiếp xúc gần với zombie như vậy gần nhất là hôm cùng Bạch Trà Trà ra ngoài thu thập vật tư và cứu Hứa Tử Uyên.

Hôm đó bọn họ len lén tránh quái vật mà đi, lại không đi quá xa để tìm vật tư, nên không bị đả kích mạnh như hôm nay.

Bạch Trà Trà cũng chẳng khá hơn là bao, nghĩ đến việc sau này ngày nào cũng phải đối mặt với đám sinh vật ghê tởm này, thậm chí còn có khả năng gặp phải thứ còn kinh khủng hơn nữa...

Cô cố gắng nuốt ngược ngụm chua nghẹn trong cổ họng!

Thậm chí đầu óc cô còn chợt miên man nghĩ, không biết là cô hay zombie mới đáng ghê tởm hơn...

Hứa Tử Uyên liếc nhìn Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà, nghiêm túc nói: “Anh sẽ làm mẫu trước cho các em xem!”

Dứt lời liền cầm dao quân dụng xông lên.

Anh không hề dùng dị năng hệ Lôi, chỉ dùng sức mạnh đơn thuần để chiến đấu với lũ zombie.

Ngay lúc bốn con zombie nhào tới cắn xé, Hứa Tử Uyên vung dao, lưỡi dao sắc lạnh lóe sáng chém rụng hai cánh tay của một con.

Lại một nhát nữa, đầu một con zombie rơi xuống đất, lăn lông lốc một vòng mới dừng lại.

Cơ thể mất đầu ngã vật xuống bị anh đá bay, va trúng hai con khác khiến cả ba đổ lăn ra đất.

Nhân lúc bọn zombie đang bò dậy, thân hình Hứa Tử Uyên khẽ xoay, lưỡi dao đã bổ vào gáy con thứ tư.

Lại một nhát chém lìa đầu.

Một con khác vừa mới gượng dậy, chưa kịp đứng vững đã bị anh giẫm dưới chân, một nhát dao kết liễu luôn cái đầu.

Chặt đầu như chém dưa.

Do lực mạnh quá, đầu zombie bị đá lăn đến sát chân Bạch Trà Trà.

Con còn lại cũng bị Hứa Tử Uyên nhanh chóng khống chế, đang gào rú giận dữ, phát ra tiếng “khè khè” chói tai.

Hứa Tử Uyên không vội giết nó ngay mà quay đầu nhìn Bạch Trà Trà đang đứng cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lớn giọng quát:

“Không phải muốn giết zombie sao? Đến đây!”

Vừa dứt lời liền bất ngờ nhấc chân khỏi zombie.

Con zombie lập tức bật dậy lao về phía Bạch Trà Trà.

Bạch Trà Trà sững người, rồi phản ứng cực nhanh lùi lại hai bước, sau đó bất ngờ lao tới, xoay người đứng sau lưng zombie, khóa chặt cánh tay đang vung vẩy của nó, đẩy mạnh nó đập vào tường, lực mạnh đến mức nghe rõ cả tiếng “bốp” khi đầu nó đập vào tường.

Một tay giữ chặt cánh tay zombie, một chân giẫm lên lưng nó, tay còn lại siết chặt dao găm đâm thẳng vào cổ nó.

Chất lỏng sền sệt lập tức bắn tung tóe lên cổ và nửa khuôn mặt của Bạch Trà Trà.

Bàn tay cầm dao của cô siết chặt, nghiến răng, xoay lưỡi dao một vòng trong cổ zombie rồi rạch mạnh!

Cứ thế mà cắt đứt đầu của zombie bằng dao găm!

Bạch Trà Trà đột ngột thả lỏng, cơ thể và đầu của con zombie đồng thời rơi “bịch” xuống đất.

Cô cúi đầu nhìn đôi tay mình dính đầy thứ chất lỏng nhầy nhớt, ngửi thấy mùi thối xộc thẳng vào óc, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà nôn ra.

Ánh mắt Bạch Nhã Ý nhìn Bạch Trà Trà trở nên phức tạp.

Cô ta gần như không thể tin được người vừa rồi cô trông thấy chính là Bạch Trà Trà mà cô quen biết.

Hứa Tử Uyên cũng hơi bất ngờ, thật ra anh chỉ muốn dạy cho Bạch Trà Trà một bài học, nghĩ rằng việc cô đòi ra ngoài giết zombie là hành động bồng bột không biết trời cao đất dày.

Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ hù dọa cô rồi dùng dị năng hệ Lôi xử lý con zombie.

Không ngờ cô lại thật sự một mình giết chết được zombie, mà còn giết một cách tàn bạo như vậy.

Thế cũng tốt.

Sau này họ còn phải lập đội cùng nhau, ban đầu anh còn lo Bạch Trà Trà sẽ kéo chân cả nhóm, nhưng dị năng của Bạch Nhã Ý là năng lực đội họ cần, Bạch Trà Trà lại là một trong những người từng cứu anh, anh cũng không thể mang theo Bạch Nhã Ý mà bỏ mặc cô.

Nếu cô có thể tự bảo vệ bản thân thì càng tốt, dù sao cũng không trông chờ cô đóng góp gì cho đội, chỉ cần không kéo chân sau là được.

Nếu như lúc nãy Hứa Tử Uyên chỉ muốn dọa Bạch Trà Trà để dạy cô một bài học, thì bây giờ anh thật sự bắt đầu nghiêm túc dạy cô cách giết zombie rồi.

Trong mắt Hứa Tử Uyên, Bạch Trà Trà không giống Bạch Nhã Ý.

Bạch Nhã Ý là hệ Không Gian và hệ Trị Liệu, cả hai đều là dị năng phụ trợ đặc biệt, vô cùng quan trọng trong mạt thế, có đóng góp lớn cho cả đội. Là người cần được bảo vệ nên không có sức chiến đấu cũng chẳng sao, vì cả đội đều sẽ bảo vệ cô ta.

Còn Bạch Trà Trà chỉ là người bình thường, nếu không có đóng góp gì mà còn kéo chân sau thì dù Hứa Tử Uyên có muốn mang theo, các thành viên khác trong đội cũng sẽ không đồng ý.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play