Hứa Tử Uyên vác hai túi lớn bước vào cửa.

Trong túi đều chất đầy đồ ăn.

Ánh mắt nhìn Bạch Nhã Ý – người vừa mở cửa – mang theo sự phấn khích và kích động không thể che giấu.

Lúc tận thế mới bắt đầu, những người xung quanh anh đều thức tỉnh dị năng, chỉ có anh là không. Vì tâm trạng tồi tệ, anh mới một mình ra ngoài để trút giận và thư giãn.

Không ngờ họa lại thành phúc, anh thức tỉnh dị năng hệ lôi. Hôm nay ra ngoài giết một vòng zombie, cực kỳ sảng khoái!

Giờ đây, anh đã hoàn toàn nắm vững dị năng của mình.

Biết bản thân quá mức hưng phấn, anh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hô hấp.

“Hô ~”

Anh ném hai túi vật tư thu thập được vào phòng khách.

Nhìn Bạch Nhã Ý đang đón mình, anh dịu dàng nói:

“Thuận tiện tìm được ít vật tư, em cất đi nhé.”

Đã xác định sẽ tổ đội rời khỏi nơi này cùng Hứa Tử Uyên, Bạch Nhã Ý cũng không từ chối.

Ngay trước mặt Hứa Tử Uyên, cô đưa vật tư vào không gian.

Hiện đang là mùa hè, thời tiết oi bức, cả người Hứa Tử Uyên đã ướt đẫm mồ hôi.

Bạch Nhã Ý nhìn thấy, vội vàng chạy đi rót một ly nước đưa cho anh.

“Mệt chết rồi phải không, mau uống nước đi, Trà Trà đang nấu cơm tối rồi, anh Tử Uyên đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ăn cơm em sẽ gọi anh.”

Hứa Tử Uyên cũng không khách sáo, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch. Dù lúc thu thập vật tư đã uống vài chai nước khoáng, nhưng anh vẫn thấy khát.

Người đàn ông tuấn tú ngửa cổ lên, yết hầu gợi cảm chuyển động, vì uống gấp nên có nước trào ra từ khóe miệng, chảy xuống cổ rồi trượt tới ngực.

Chiếc áo phông ướt sũng ôm sát người, lộ ra thân hình rắn chắc, lờ mờ phác họa cơ bụng săn chắc.

Bạch Nhã Ý nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt xao động, hai má hơi ửng hồng.

Hứa Tử Uyên thì chẳng để ý nhiều, uống xong liền đi vào nhà tắm tắm rửa.

Hôm nay lúc thu thập vật tư, anh cũng tìm được cho mình hai bộ đồ thay, sau khi tắm xong có thể thay ngay.

Sau khi anh rời đi, Bạch Nhã Ý bực bội xoa má mình.

Thật chẳng ra gì, cứ luôn bị anh Tử Uyên làm xao xuyến!

Cô cố định lại tinh thần, lấy từ không gian ra một chiếc quạt tay để quạt gió.

Quạt một lúc lâu, cảm thấy tim đã đập ổn định trở lại, mặt cũng không còn nóng nữa, lúc này mới cất quạt rồi đi vào bếp.

Lúc này, Bạch Trà Trà đã chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu nấu ăn. Cô đang xào món khoai tây chua cay.

Khi Bạch Nhã Ý bước vào, món khoai tây vừa được đổ ra đĩa.

Ngửi mùi đã thấy rất ngon, Bạch Nhã Ý hài lòng gật đầu, không tiếc lời khen:

“Trà Trà lại tiến bộ rồi, nhìn thôi đã thấy rất thèm ăn rồi, đầy đủ sắc, hương, vị.”

Dưới điều kiện hiện tại, gia vị và nguyên liệu đều thiếu thốn, làm gì có chuyện đầy đủ sắc, hương, vị.

Bạch Trà Trà chẳng hề bị lời khen làm dao động.

“Cảm ơn.”

Chỉ thản nhiên đáp lại một câu, rồi bắt đầu rửa chảo để xào bắp cải.

Bạch Nhã Ý hơi ngạc nhiên nhìn chăm chú Bạch Trà Trà một lúc.

Cô ấy lại nói cảm ơn? Từ khi nào Bạch Trà Trà lại trở nên lễ phép như vậy?

Nhìn một lúc cũng không thấy điều gì khác thường, trong bếp hình như cũng không cần cô giúp, Bạch Nhã Ý liền bưng đĩa khoai tây ra ngoài.

Khi Hứa Tử Uyên tắm xong, đang lau tóc bước ra thì bàn ăn cũng vừa được dọn xong.

Bạch Trà Trà tự bới một bát cơm đầy ụ, đợi mọi người có mặt đông đủ liền bắt đầu tập trung ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên ba người cùng ăn cơm với nhau.

Khi Hứa Tử Uyên vừa khỏi vết thương, Bạch Trà Trà lại luôn trong tình trạng không khỏe, nghe Bạch Nhã Ý nói hình như bị sốt.

Anh chưa từng tiếp xúc với Bạch Trà Trà, ấn tượng về cô ấy đều do Bạch Nhã Ý kể lại.

Mỗi khi đến giờ ăn, Bạch Nhã Ý lại lên tầng gọi cô ấy xuống, hình như cô ấy tính khí không tốt, Bạch Nhã Ý thường đỏ mắt bước xuống nhưng vẫn cố nở nụ cười mời anh ăn cơm.

Tóm lại, dù cô gái này có gương mặt xinh đẹp, Hứa Tử Uyên vẫn không có ấn tượng tốt với Bạch Trà Trà.

Bạch Nhã Ý thấy bầu không khí trên bàn cơm gượng gạo, bèn tìm lời gợi chuyện: “Anh Tử Uyên, mấy món hôm nay đều là Trà Trà nấu đó, anh mau nếm thử tay nghề của Trà Trà đi, cô ấy nấu ngon hơn em nữa đấy.”

Hứa Tử Uyên gật đầu, gắp một đũa bắp cải đưa vào miệng, nhai rồi nhẹ giọng nói: “Thật sự không tệ.”

Trong lòng nghĩ, cô gái này cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất nấu cơm rất ngon.

Chỉ là người trông hơi lạnh lùng, không thích giao tiếp.

Mở lời rồi, không khí cũng dần cởi mở hơn.

Bạch Nhã Ý vừa mời Hứa Tử Uyên và Bạch Trà Trà ăn, vừa hỏi về thu hoạch hôm nay của Hứa Tử Uyên.

Hứa Tử Uyên cũng dễ nói chuyện, ai hỏi gì đáp nấy.

Bạch Trà Trà lặng lẽ ăn cơm, làm nền trong im lặng, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Cho đến khi Hứa Tử Uyên nói: “Nếu ngày mai bạn anh vẫn chưa tới, anh sẽ tiếp tục ra ngoài thu thập vật tư, tiện thể săn zombie.”

Bạch Trà Trà đột nhiên lên tiếng: “Tôi cũng muốn đi cùng.”

Ánh mắt của Hứa Tử Uyên và Bạch Nhã Ý đồng loạt chuyển về phía Bạch Trà Trà.

Bạch Nhã Ý sốt sắng nói: “Trà Trà, cậu không có dị năng, đi làm gì?”

“Tôi muốn luyện tập giết zombie, nâng cao khả năng tự vệ, tiện thể tìm vài bộ đồ thể thao, tôi không có đồ để thay.”

“Anh có chịu dẫn tôi đi không?”

Trả lời xong câu hỏi của Bạch Nhã Ý, cô lại chuyển ánh mắt sang Hứa Tử Uyên. Ánh mắt hai người giao nhau, ánh nhìn của Bạch Trà Trà vô cùng nghiêm túc và kiên định.

Đôi mắt trong suốt ấy dường như đang nói: Nếu anh không dẫn tôi đi, tôi sẽ tự đi.

Hứa Tử Uyên như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu, nói: “Được.”

Sau khi đồng ý, anh không khỏi hơi cau mày hối hận.

Dù cô có thật sự vướng víu, anh chắc cũng có thể đưa cô trở về an toàn.

Bạch Nhã Ý thấy sự đã rồi, đành bất đắc dĩ nói:

“Thôi được, vậy ngày mai ba chúng ta cùng đi, em có dị năng song hệ, vẫn có thể giúp một chút. Làm phiền anh rồi, anh Tử Uyên, em sẽ để mắt trông Trà Trà.”

“Ừ.” Hứa Tử Uyên gật đầu.

Sau đó, ba người không nói gì thêm, tập trung ăn cơm. Ba món một canh nhanh chóng bị ăn sạch.

Bạch Nhã Ý rửa xong bát, ba người cũng ai về phòng nấy.

Bạch Trà Trà thậm chí nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Sáng sớm hôm sau.

Bạch Nhã Ý dậy sớm nấu bữa sáng, mì trứng, mỗi người một tô.

Nhờ có không gian của cô, ba người có thể hành động nhẹ nhàng.

Bạch Trà Trà không hoàn toàn trông chờ vào Bạch Nhã Ý, nhất quyết tự đeo một chiếc ba lô, bên trong có một chai nước và một con dao.

Là một con dao làm bếp gỉ sét cô tìm được dưới tủ bếp.

Hứa Tử Uyên đã lái chiếc xe việt dã của mình về từ hôm qua.

Bạch Nhã Ý ngồi ghế phụ giúp Hứa Tử Uyên quan sát đường, Bạch Trà Trà ngồi ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.

Thực ra tinh thần lực của cô đã trình bày tình hình xung quanh dưới dạng bản đồ năng lượng trong đầu cô từ lâu.

Hứa Tử Uyên vừa lái xe vừa nói: “Zombie quanh đây bị anh giết gần hết rồi, hôm nay chúng ta đi xa một chút, phía trước có một thị trấn nhỏ, chắc sẽ tìm được cửa hàng quần áo.”

Bạch Nhã Ý liên tục gật đầu: “Được, nghe anh hết anh Tử Uyên.”

Hứa Tử Uyên nhìn vào gương chiếu hậu liếc thấy Bạch Trà Trà đang nhắm mắt, suy nghĩ một chút, ngoài mặt nói với Bạch Nhã Ý, nhưng thực ra là nói cho Bạch Trà Trà:

“Hiện tại mới chỉ là zombie sơ cấp, lực sát thương không mạnh. Những người đã thức tỉnh dị năng, thể chất đã được cải tạo, không thể so với người thường. Giết zombie không khó, chủ yếu là có dám giết hay không.”

“Anh đã nghiên cứu kỹ, zombie không có thị giác, chủ yếu dựa vào âm thanh và khứu giác để định hướng tấn công. Muốn giết chúng nhất định phải chém đứt cổ chúng.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play