"Trà Trà, Trà Trà, mau tỉnh dậy nào."
Trong cơn mê man, Bạch Trà Trà lờ mờ nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Ai thế, phiền quá đi!
Cô bực bội trở mình, định ngủ tiếp.
Thế nhưng người kia lại không hề biết điều, còn gọi tên cô sát bên tai, lại còn không ngừng lay người cô.
Không thể nhịn được nữa nên khỏi cần nhịn luôn!
Bạch Trà Trà đột ngột bật dậy, nghiêm giọng quát: "Sao thế hả!"
Ánh mắt sắc bén quét tới người đang lay cô, cô khẽ nheo mắt đầy nghi hoặc.
Người này là ai?
Cô hoàn toàn không quen biết!
Tại sao lại ở trong phòng cô?
"Cô là ai?"
Cô gái đứng bên giường trông trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt to như hai trái nho đen, chớp chớp vô tội.
Nhìn ngây thơ đáng yêu khiến người ta sinh lòng thiện cảm.
Giờ phút này, cô gái tròn mắt nhìn Bạch Trà Trà, vẻ kinh ngạc như một chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ, khóe mắt còn hơi đỏ lên.
Cô gái mím môi, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, giọng nhẹ nhàng dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ đang dỗi.
"Xin lỗi Trà Trà, tớ chỉ lo cậu đói, muốn gọi cậu xuống ăn cơm thôi."
"Cậu đã ngủ rất lâu rồi, có phải trong người không khỏe không?"
Cô gái bước lên một bước, đưa tay trắng trẻo mảnh mai định chạm vào trán Bạch Trà Trà để đo nhiệt độ.
Nhưng lại bị cô hất mạnh ra, lực không nhẹ, khiến trên cánh tay trắng nõn lập tức in rõ một vết đỏ.
Cô gái đưa tay trái ôm lấy cánh tay phải, không giận, ngược lại giọng còn dịu hơn: "Vậy cậu ngủ thêm một lát đi, tớ sẽ để phần cơm cho cậu, khi nào đói thì xuống ăn."
Thấy Bạch Trà Trà im lặng nhìn mình chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì, cô gái bị nhìn đến nỗi thấy rờn rợn.
Cuối cùng cô gái đành nở một nụ cười tưởng là dịu dàng, nhưng thực ra rất gượng gạo, rồi xoay người xuống lầu, còn tiện tay đóng cửa lại.
Bạch Trà Trà nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi, rồi liếc mắt đánh giá quanh căn phòng một lượt, lông mày càng nhíu chặt.
Đây là đâu?
Đây hoàn toàn không phải phòng cô!
Còn cô gái vừa rồi là ai?
Nhìn như rất quen với cô vậy.
Tối qua lúc lướt video ngắn, cô thấy một cuốn tiểu thuyết mạt thế, vì tò mò nên bấm vào xem.
Bị một cái tên trong truyện trùng với tên cô hấp dẫn, thế là thức cả đêm xem đến tận khi trời tờ mờ sáng, sau đó không chống nổi cơn buồn ngủ nữa, chẳng biết thiếp đi lúc nào.
Nhưng rõ ràng cô ngủ trong phòng mình mà, chuyện này cô chắc chắn!
Vậy bây giờ là chuyện gì?
Bạch Trà Trà vén chăn, định xuống lầu xem thử, tiện thể hỏi cho rõ ràng.
Vừa mới đứng dậy, trước mắt bỗng tối sầm, đầu choáng váng, cả người ngã vật xuống giường.
Cô co người lại, ôm đầu đau nhức, trong đầu từng khung hình ký ức lướt qua như tua nhanh gấp đôi.
Đây hoàn toàn không phải ký ức của cô!
............
Dưới lầu.
Bạch Nhã Ý xoa xoa cánh tay đỏ ửng, nhẹ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống, dịu dàng nói với người đàn ông tuấn tú ngồi đối diện bàn ăn:
"Chúng ta ăn trước đi, Trà Trà... hình như tâm trạng không tốt lắm, em đã để phần cơm cho cậu ấy rồi."
Người đàn ông hơi gật đầu, ngước mắt nhìn lên lầu, rồi lại cúi xuống nhìn vết đỏ trên cánh tay cô gái đối diện, không khỏi nhíu mày.
"Anh vẫn chưa chính thức cảm ơn em, cảm ơn em đã cứu anh."
Người đàn ông không chỉ có dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp dễ nghe.
Bạch Nhã Ý đỏ ửng vành tai, ngượng ngùng lắc đầu: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn, nếu là người khác gặp phải, chắc chắn cũng sẽ cứu anh."
Người đàn ông không bình luận gì thêm. Lúc anh cứu người vô ý bị zombie cào trúng, rất có khả năng bị nhiễm virus zombie rồi biến thành thây ma.
Những người được anh cứu, thấy anh bị thương thì sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Nếu không nhờ Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà đi ngang qua rồi đưa anh về, thì dù vết thương đầu tiên không khiến anh biến thành zombie, với tình trạng mê man, toàn thân vô lực lúc ấy, anh chắc chắn cũng sẽ bị zombie bắt được rồi xé xác.
Huống hồ anh lại nhờ họa được phúc, thức tỉnh dị năng hệ lôi có sức công phá mạnh nhất.
Người đàn ông không dây dưa chuyện cũ, chỉ tiếp tục nói:
"Anh đã làm phiền mấy hôm rồi, hiện anh đã liên hệ được bạn mình, chắc họ sẽ sớm tìm đến, hai người có tính toán gì chưa?"
"Em và Trà Trà định đi tới căn cứ tạm thời ở thành phố A xem sao."
Bạch Nhã Ý đang gắp thức ăn thì khựng tay một chút, rồi tiếp tục: "Em thức tỉnh dị năng hệ không gian và hệ trị liệu, nhưng Trà Trà vẫn chỉ là người thường, em hơi lo cho cậu ấy."
Người đàn ông hơi bất ngờ, không ngờ cô gái trông yếu ớt trước mặt lại là dị năng giả song hệ – không gian và trị liệu, đều là dị năng đặc biệt vô cùng hiếm có.
Chẳng trách vết thương của anh hồi phục nhanh như vậy, chắc là lúc anh bất tỉnh, cô đã dùng trị liệu dị năng chữa cho anh.
Dị năng của cô gái quý giá như vậy, trong thời mạt thế zombie hoành hành hiện giờ, đúng là đối tượng mà ai cũng muốn tranh giành.
Người đàn ông trầm ngâm một lát, trong lòng khẽ động, muốn mời cô gia nhập đội mình.
"Từ vùng ngoại ô tới căn cứ tạm thời ở thành phố A còn khá xa, hai cô gái đi một mình sẽ rất nguy hiểm, nếu không ngại thì có thể đi cùng bọn anh, tiện chăm sóc lẫn nhau."
Đôi mắt đen như nho của Bạch Nhã Ý sáng lên, vui mừng nói: "Thật sự được sao? Có phiền phức gì không?"
Người đàn ông mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên được, không phiền đâu. Bọn anh cũng định đến căn cứ tạm thời ở thành phố A, tiện đường thôi."
Cô gái vui mừng đến mức gần như muốn nhảy cẫng lên, mắt sáng long lanh, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Vâng vâng, cảm ơn anh nhiều lắm!"
Người đàn ông cũng bị cảm xúc của cô làm cho vui lây, cả người trở nên thư giãn hơn.
Có một cô gái dịu dàng lại xuất sắc như vậy đồng hành, chắc chắn hành trình sắp tới sẽ thú vị hơn nhiều.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí nhẹ nhàng vui vẻ.
......
Trong phòng tầng hai.
Bạch Trà Trà cũng đã sắp xếp xong toàn bộ ký ức trong đầu.
Rốt cuộc cũng hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình.
Cô khổ sở vò mái tóc rối bù.
Người xui thì uống nước cũng sặc. Như cô đây, chỉ vì thức đêm đọc một cuốn tiểu thuyết mà lại kỳ quái xuyên luôn vào trong truyện, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ!
Ai biết được tối qua lúc đọc cuốn truyện kia, cô đã thất vọng và bực bội với nhân vật "Bạch Trà Trà" trong truyện đến cỡ nào!
Dùng cái tên giống y chang cô, nhưng chẳng có nửa điểm lanh lợi, ngu ngốc như heo! Bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay! Chết từ sớm vì bị zombie cắn!
Phần sau cô cũng chẳng xem kỹ, chỉ lướt qua mục lục qua loa.
Rồi còn viết hẳn một bài bình luận dài dằng dặc, chê bai nhân vật Bạch Trà Trà trong truyện, tiện thể mắng luôn cả nam nữ chính.
Có khi nào vì cô chê bai quá dữ, nên mới bị lôi vào truyện trở thành Bạch Trà Trà này?
Có phải là báo ứng không? Hối hận quá đi!