Không biết Bạch Nhã Ý và Hứa Tử Uyên đã ăn cơm xong chưa?

Bạch Trà Trà theo bản năng tập trung chú ý xuống lầu.

Ể?

Không ngờ thật sự bị cô nghe thấy rồi!

Giọng nữ mềm mại dịu dàng và giọng nam trầm thấp dễ nghe hòa quyện vào nhau, vừa nói chuyện vừa cười đùa.

"Anh Tử Uyên hiểu biết thật nhiều nha, thật lợi hại!"

"Em có gì không hiểu đều có thể hỏi anh."

"Có làm phiền anh quá không?"

"Không đâu, sau này chúng ta đều là người trong cùng một đội mà."

······

Bạch Trà Trà trừng lớn mắt, trong lòng có chút ngờ vực không yên.

Gì đây?

Cửa phòng cô vẫn còn đóng, dù cách âm trong phòng không tốt đi nữa, thì cũng không thể nghe rõ tiếng nói dưới lầu đến vậy được chứ!

Chẳng lẽ cô cũng đã thức tỉnh dị năng rồi?

Nghĩ đến đây, cô lại dồn sự chú ý ra bên ngoài, thậm chí còn dò ra xa hơn nữa...

Bên ngoài cửa có hai ba con zombie phát ra tiếng "hơ hơ", ở hai căn nhà sát vách, tòa bên trái có một con zombie đang bị nhốt trong phòng dưới lầu đi vòng vòng, còn căn bên phải có một cặp vợ chồng đang thì thầm trò chuyện.

Cô thậm chí còn nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện của họ!

Người vợ đang sụt sịt nức nở: "Chồng ơi, em thật sự không muốn sống nữa, anh để em chết đi."

Người chồng ôm chặt vợ vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ, nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có..."

Tiếng nói chợt ngừng bặt, Bạch Trà Trà đau đớn ôm đầu.

Giờ thì cô đã cơ bản chắc chắn, mình thật sự đã thức tỉnh dị năng rồi!

Hơn nữa còn là loại hiếm gặp – dị năng hệ tinh thần!

Chỉ là hiện tại cô vẫn còn quá yếu, thể chất lại suy nhược, đây là lần đầu tiên thử dùng nên chưa quen, sức mạnh tinh thần tiêu hao rất nhanh, hậu quả kéo theo chính là đau đầu muốn nứt toác.

Bạch Trà Trà kích động đến mức ngón tay cũng run lên không ngừng!

Dị năng hệ tinh thần là một loại dị năng đặc biệt vô cùng mạnh mẽ, nếu sử dụng tốt thì cả công lẫn thủ đều hạng nhất!

Ngay cả trong nguyên tác truyện, cô cũng chưa từng thấy có ai trong nhóm nhân vật chính sở hữu dị năng hệ tinh thần!

Năng lực này nếu phát triển đến mức cao, hoàn toàn có thể giết người hay zombie trong vô hình!

Điều này là do cô từng đọc được trong các truyện tận thế của tác giả khác, nhưng hiểu biết vẫn còn rất sơ sài, cụ thể sức mạnh ra sao thì vẫn phải tự mình khám phá!

Giờ đây, Bạch Trà Trà không khỏi hoài nghi, thân xác trong nguyên tác thật sự chỉ là một người thường chưa thức tỉnh sao?

Hay là do sức mạnh tinh thần là vô hình, cho nên nguyên chủ cũng không biết mình có dị năng, cứ tưởng mình là người bình thường mà vô tình phung phí luôn năng lực đặc biệt ấy?

Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng!

Sau khi nghỉ ngơi một lúc cho bớt đau đầu, Bạch Trà Trà mới chậm rãi xuống lầu.

Vì mất thời gian, Bạch Nhã Ý và Hứa Tử Uyên đã ăn xong từ lâu.

Bạch Nhã Ý đang rửa bát trong bếp, còn Hứa Tử Uyên ngồi trên ghế sô pha, không biết đang nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng động, Hứa Tử Uyên ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Trà Trà một cái, không nói gì.

Cô cũng chẳng bận tâm, dù sao vốn dĩ cũng không quen thân gì.

Có điều không thể phủ nhận, chỉ mới liếc một cái, nam chính này đúng là đẹp trai thật, y hệt như mô tả trong sách.

Lông mày kiếm, mắt sáng như sao, đường nét gương mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng, ngũ quan và vóc dáng đều không chê vào đâu được.

Đáng tiếc không phải gu của cô, cô sẽ không ngu ngốc mê trai như nguyên chủ đâu.

Đẹp trai thì có ích gì, trong thời loạn thế, tính mạng mới là quan trọng nhất.

Bạch Nhã Ý nghe tiếng, thò đầu ra khỏi bếp thấy Bạch Trà Trà thì quan tâm hỏi:

"Trà Trà tỉnh rồi à? Đói chưa?"

Nói xong lại quay đầu vào bếp, bưng phần cơm đã để dành cho cô ra, đặt lên bàn ăn.

Bước chân Bạch Trà Trà vốn định rẽ vào bếp khựng lại, nghĩ một lát rồi bình thản ngồi xuống bàn ăn.

Có người mang cơm dâng nước, còn đòi hỏi gì nữa, ăn là được rồi.

Vài ngày trước, nguyên thân và nữ chính cùng nhau ra ngoài thu thập vật tư, tìm được một siêu thị ở vị trí hẻo lánh chưa bị ai lục soát.

Toàn bộ vật tư đều được cất trong không gian trữ vật của Bạch Nhã Ý, cũng chính hôm đó trên đường về, họ gặp được Hứa Tử Uyên đang ngất xỉu.

Bạch Trà Trà hôm đó về thì cơ thể đã không khỏe, hơi sốt, chóng mặt, đau đầu.

Sau đó thì không biết vì sao cô lại xuyên vào rồi.

Sau khi rửa bát xong, Bạch Nhã Ý ngồi đối diện Bạch Trà Trà, vẻ mặt muốn nói lại thôi, rõ ràng là có chuyện muốn nói.

Cô cũng không chủ động hỏi, giả vờ không thấy mà chăm chú ăn cơm.

Cô thật sự đói rồi.

Đợi Bạch Trà Trà ăn gần xong, Bạch Nhã Ý mới mở miệng nói:

"Trà Trà, bạn của anh Tử Uyên mấy ngày tới sẽ tới đón anh ấy, vừa hay bọn họ cũng đi thành phố A, chúng ta đi cùng anh Tử Uyên nhé, được không?"

Bạch Trà Trà xúc miếng cơm cuối cùng vào miệng, nhai nhồm nhoàm, miệng phồng lên như chú sóc nhỏ đáng yêu.

Thế nhưng gương mặt cô lại thuộc kiểu đậm nét, thêm vài phần lạnh lùng kiêu ngạo.

Không phải cô ta đã đồng ý với Hứa Tử Uyên rồi sao, còn hỏi cô làm gì cho thừa?

Trong lòng tuy lầm bầm như vậy, nhưng hành động thực tế vẫn là gật đầu đồng ý.

Bạch Nhã Ý hơi bất ngờ, không ngờ Bạch Trà Trà lại đột nhiên dễ nói chuyện như thế.

Nhưng cũng đúng, từ nhỏ đến lớn, Bạch Trà Trà ngay cả lời viện trưởng cũng không nghe, chỉ nghe lời cô, từ trước đến giờ vẫn vậy, cô nói gì, cô ấy làm theo nấy.

Hồi nhỏ, Bạch Trà Trà vì có khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo như búp bê tinh xảo, nên được tất cả các thầy cô và bạn nhỏ yêu thích.

Đáng tiếc tính cách lại không tốt, khi còn bé thì nhút nhát không thích nói chuyện, lớn lên thì càng cứng đầu hơn, lại còn nóng nảy, không biết cách làm người khác thích mình.

Nhưng cô ta thì khác, từ khi hiểu chuyện đã biết rõ, trẻ mồ côi không ai nương tựa như họ, chỉ có biết lấy lòng người khác thì mới có chỗ đứng trong cô nhi viện.

Các thầy cô và bạn nhỏ dần rời xa Bạch Trà Trà, nhưng lại càng thích cô ta – một người ngoan ngoãn, hiểu chuyện và dịu dàng đáng yêu.

Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô là người chịu đựng được tính khí của Bạch Trà Trà mà làm bạn với cô ấy, nên Bạch Trà Trà vô cùng trân quý tình bạn này, không chỉ nghe lời cô, mà còn tặng luôn sợi dây chuyền ngọc quý giá nhất cho cô.

Nghĩ tới bí mật của sợi dây chuyền ngọc, Bạch Nhã Ý không khỏi có chút tội lỗi mà khẽ siết chặt viên ngọc trước ngực.

Cô cũng chỉ là tình cờ mà mở được không gian trữ vật bên trong viên ngọc ấy.

Nhưng Bạch Trà Trà đã tặng cho cô rồi, vậy thì đương nhiên nó thuộc về cô. Dù giờ Bạch Trà Trà có đòi lại, cũng đã muộn rồi, vì viên ngọc ấy giờ đúng thật chỉ là một mảnh đá vụn vô dụng mà thôi.

Bạch Trà Trà vừa thu dọn chén đũa, vừa liếc nhìn Bạch Nhã Ý như đang có tâm sự gì đó.

Ánh mắt lại liếc qua viên ngọc mà Bạch Nhã Ý đang siết chặt trong tay.

Giờ chưa phải lúc đòi lại viên ngọc, đành đợi thêm một thời gian nữa.

Khi cô rửa sạch chén bát trong bếp rồi bước ra, thì thấy Hứa Tử Uyên đang nói chuyện với Bạch Nhã Ý.

"Hai người khóa kỹ cửa sổ, đừng ra ngoài. Anh muốn ra ngoài thử dị năng của mình."

Bạch Nhã Ý có chút lo lắng cho Hứa Tử Uyên, bèn nói:

"Em đi cùng anh nhé, nếu gặp nguy hiểm thì còn có người giúp đỡ."

"Không cần, hai người cứ ở nhà. Anh không đi xa, sẽ quay lại nhanh thôi."

Thấy Hứa Tử Uyên từ chối, Bạch Nhã Ý cũng không tiện nói thêm gì nữa.

"Vậy anh chú ý an toàn."

"Ừm."

Hứa Tử Uyên rời khỏi nhà, Bạch Nhã Ý đi khóa cửa lại.

Bạch Trà Trà bĩu môi. Mới vậy thôi mà đã bịn rịn như vợ chồng lâu năm không nỡ chia xa là sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play