"…" Di Tương cảm thấy mình đúng là đồ ngốc. Lại quay đầu nhìn lại, thế nhưng còn có hai đồ ngốc cũng giống anh ta, cũng đi theo xông vào thang máy —— chính là hai chị em Thối Thối và Trảo Trảo. Vừa nãy rõ ràng họ còn đứng cách thang máy xa nhất, giây tiếp theo đã theo Di Tương chen vào cabin.
“Sao hai người cũng vào đây?”
Thối Thối, Trảo Trảo khóc lóc nói: "Tại bọn tôi là "nhan cẩu" (người cuồng nhan sắc), hai vị này nhan giá trị quá cao! Ai mà không muốn ch·ết cùng trai đẹp chứ!"
“…”
"Vậy cứ năm người đi trước." Tuân Mị nói với những người bên ngoài thang máy, “Nếu bọn tôi ch·ết, mọi người chia thành hai nhóm hai người và ba người mà đi.”
Năm người còn lại nhìn nhau, gật gật đầu. Di Tương hít sâu một hơi, run tay ấn nút đóng cửa.
Khi cửa thang máy từ từ khép lại, Thối Thối và Trảo Trảo nắm chặt tay nhau, cố gắng ép mình thành một đường thẳng.
"Đi tầng mấy?" Di Tương mặt hướng về phía bảng điều khiển hỏi, ngón tay anh ta đặt hờ trên nút tầng 5, “Tôi kiến nghị đi tầng 5, từ trên xuống dưới, theo kiểu kiến trúc thượng tầng quyết định hạ tầng…”
Một bàn tay trắng nõn thon dài từ bên cạnh anh ta vươn ra, dứt khoát ấn nút tầng hai. Di Tương cau mày quay đầu lại, “Này, quá đáng nha mấy đại lão, không thèm thương lượng gì hết…”
Những lời còn lại của Di Tương nghẹn ứ trong cổ họng, bởi vì anh phát hiện phía sau mình, cả Đoạn Thủy Lưu và Khó Ngủ đều đút tay vào túi, dựa lưng vào vách thang máy đứng thẳng. Còn hai chị em Thối Thối và Trảo Trảo thì ôm chặt lấy nhau thành một vòng tròn, đứng bên trái nhìn anh với ánh mắt mong chờ.
Vậy thì cái bàn tay trắng bệch vừa xuất hiện bên phải anh là của ai?
Di Tương chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh nổi đầy sau lưng. Anh lặng lẽ dựa vào vách cabin thang máy, tìm cho mình một chỗ dựa, “Ách... Mấy người, có thấy không?”
"Thấy cái gì...?" Trảo Trảo yếu ớt hỏi.
Di Tương hít sâu một hơi, nói: “Vừa nãy có một bàn tay trắng bệch, giúp chúng ta ấn thang máy…”
Hai chân Trảo Trảo mềm nhũn, thấy sắp ngã đến nơi, lúc này lại nghe thấy Tuân Mị ôn nhu cười khẽ, giọng nam trầm thấp dễ nghe nhẹ nhàng vang vọng trong không gian thang máy: “Đừng sợ, đếm số người trong thang máy xem nào?”
Di Tương nhất thời chưa hoàn hồn sau chuyện bàn tay trắng bệch vừa rồi, thật thà đếm đầu người, “… Năm người.”
“Tính cả mình chứ?”
"......" Mẹ kiếp, hình như mình thật sự chưa đếm! Di Tương lại tính mình là một, đếm đến Thối Thối là năm, rồi đến Trảo Trảo, “...... Sáu.”
Ánh mắt Di Tương nhanh chóng đảo qua sáu 'người' trong thang máy, nhưng dù nhìn mặt ai, anh cũng chắc chắn là người quen. Rõ ràng trong thang máy chỉ có năm người, người thừa ra hẳn là rất dễ tìm, nhưng anh lại không thể phân biệt được.
Nhìn lâu rồi, trong đầu anh thậm chí đột nhiên nảy ra một nghi ngờ, thật sự có thêm một người sao? Hay là ở đây căn bản không ai là người...…
Hay là cái "người không phải người" kia thực ra là chính mình...…
Đến khi cửa thang máy tầng hai vừa mở ra, Di Tương lập tức như tên lửa vọt ra khỏi thang máy. Đồng thời lao ra còn có Thối Thối và Trảo Trảo. Tuân Mị tuy rằng bình tĩnh hơn bọn họ nhiều, nhưng cũng không gan lớn đến mức muốn ở lại thang máy trò chuyện với người thừa kia. Anh cùng Đoạn Thủy Lưu nhanh chóng rời khỏi cabin, chỉ nghe thấy cửa thang máy "phanh" một tiếng đóng lại sau lưng họ, giây tiếp theo, con số tầng lại lăn về 1.
"Thật đúng là bị cậu nói trúng..." Di Tương kinh hồn chưa định vỗ vỗ ngực, “Giới hạn mười người, vào mười cái, trong thang máy còn một cái nữa, nhưng lại không quá tải.”
"Quá hố rồi, chuyện này mà để tôi nghĩ chắc chắn không nghĩ ra." Thối Thối tiếc nuối cho mười người vừa mới vào game nửa tiếng đã bị loại.
Cô muốn hỏi những người khác tiếp theo phải làm sao, ngẩng đầu lên thì thấy đại lão Đoạn Thủy Lưu kiệm lời như vàng đã dùng thẻ phòng quẹt mở một cánh cửa phòng, sau đó không thèm quay đầu lại mà đi vào, rồi đóng cửa lại.
Thối Thối: “......”
Cấu trúc tầng hai giống như một khu chung cư bình thường, ở giữa là một hành lang thẳng tắp, hai bên cứ cách một khoảng cố định lại có một cánh cửa phòng.
Cô vội vàng nhìn về phía một đại soái ca khác dễ nói chuyện hơn nhiều, Khó Ngủ đang đứng ở phòng đối diện Đoạn Thủy Lưu, lấy thẻ phòng trong túi ra nhẹ giọng lẩm bẩm: “Phòng là ngẫu nhiên sao?”
Sau đó anh giơ tay, cũng quẹt mở cánh cửa phòng kia.
Cách đó không xa, cửa thang máy chậm rãi mở rộng, năm người còn lại lập tức lăn lộn bò ra ngoài. Người đàn ông ria mép trừng mắt Di Tương run rẩy nói: “Bên trong, bên trong thật sự còn có một cái......”
"Biết biết." Di Tương bình thản xua tay, “Chẳng phải thang máy lúc nào cũng thêm một người vô hình sao, trò cũ rích, chẳng có chút mới mẻ nào.”
Thối Thối: "......" Vậy vừa rồi anh đừng có run rẩy như thế chứ.
Xác nhận không có ai rơi xuống, Tuân Mị đứng ở cửa phòng rộng mở, cười với mọi người đã an toàn tụ tập, “Phòng là ngẫu nhiên, mọi người cũng nhanh chóng tìm phòng vào ngủ đi.”